Chương 2: Tôi có thể thở hổn hển cho cậu nghe

Lâm Nhiễm dựa vào cánh tay Trần Tận, nhìn hình ảnh biến ảo trên tường, bên tai còn có Trần Tận phiên dịch phụ đề phim cho cô, thanh âm dễ nghe như đang kể chuyện xưa, buồn ngủ.

Một bộ phim hay, nhưng lại không có phụ đề, cô xem không hiểu, chỉ có thể để Trần Tận phiên dịch cho mình.

Năm thứ 3 trung học, Trần Tận đã mở một studio trên mạng làm phụ đề trong tổ phiên dịch, vì vậy trong tay anh thường xuyên có một số bộ phim mới chưa được chiếu trong nước.

Phim nghệ thuật thật là kí©h thí©ɧ thị giác, đầu Lâm Nhiễm đã trượt từ cánh tay Trần Tận xuống đùi anh, hai mắt đều muốn nhắm lại.

"Còn xem không?" Trần Tận buồn cười hỏi cô.

Bộ dạng này của cô, phỏng chừng nhìn không nổi nữa.

"Còn rất dài sao?" Lâm Nhiễm lẩm bẩm, giống như đang nói trong mộng.

Trần Tận nhìn máy tính bên giường, "Còn có..."

Anh chưa kịp dứt lời, trong phim đột nhiên truyền đến một trận tiếng rêи ɾỉ thở hổn hển của đàn ông, Lâm Nhiễm trên giường bỗng từ trong mộng bừng tỉnh nhảy thẳng lên, nhìn chằm chằm màn hình lớn trên tường.

Trên màn hình, hai người đàn ông đang trần trụi dây dưa.

Ống kính tuy rằng chỉ quay nửa người trên, nhưng ánh mắt hai người lại nhìn chằm chằm vào hông đối phương, còn có động tác tay, tất cả đều đang nói cho người xem biết, giờ phút này đang phát sinh chuyện gì đó.

Tiếng thở dốc ái muội không chút che giấu, quanh quẩn bên tai Lâm Nhiễm và Trần Tận trước màn hình.

"Hình như cậu rất thích?"

Trần Tận nhìn thoáng qua màn hình, cảnh giường chiếu của hai người đàn ông anh không có hứng thú, nhưng hình như cô rất thích.

"Thì ra..." Lâm Nhiễm chậm rãi quay đầu lại, kinh hỉ như vừa phát hiện ra vùng đất mới, "Hóa ra nghe tiếng thở dốc của đàn ông lại kí©h thí©ɧ như vậy, bây giờ tôi mới biết!”

Trước kia cô cũng nhìn thấy một ít loại phim này, nhưng bên trong đều là thanh âm khoa trương của phụ nữ, nghe xong nội tâm không hề gợn sóng.

Hôm nay là lần đầu tiên nghe được tiếng thở dốc lấy giọng nam làm chủ, cô lập tức nổi da gà, sau đó phía dưới liền ướt đẫm.

Lâm Nhiễm hưng phấn nắm lấy chăn, quay đầu lại muốn tiếp tục thưởng thức, tiếc là, cảnh tượng trên màn hình đã dừng lại.

"A... Vậy là hết rồi!” Cô rất thất vọng.

Trần Tận thấy thế, anh giống như đột nhiên có ý nghĩ gì đó, ý vị thâm trường cười đến gần cô, "Thì ra cậu thích cái này à, tôi thở hổn hển dễ nghe hơn anh ta, cậu có muốn nghe một chút hay không, ưm?”

Tiếng "Ưm" của anh kết thúc tràn ngập hấp dẫn, Lâm Nhiễm thiếu chút nữa không chống đỡ được.

"Tốt nhất là tôi vẫn nên vào trong mộng để nghe!”

Lâm Nhiễm liếc mắt nhìn anh, vô dục vô cầu lại nằm xuống.

Nhìn cô nằm trên giường không động đậy cũng không làm Trần Tận hết hy vọng, chuyện này cần phải chậm rãi, cô có thể ngủ chung với anh, anh cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Trần Tận tắt máy chiếu, trong phòng liền trở nên tối om.

Anh yên lặng nằm bên cạnh cô, cánh tay hai người chạm vào nhau, anh có thể cảm nhận được sự mềm mại của cô, có chút hưởng thụ, nhưng cũng rất dày vò.

Rốt cuộc cô có hiểu ngủ bên cạnh một nam sinh trẻ tuổi sẽ nguy hiểm bao nhiêu!

......

Lâm Nhiễm từ trong chăn ấm áp êm ái thò đầu ra, thoải mái duỗi thắt lưng, còn chưa kịp mở mắt, một bàn tay to đã phủ lên mặt, che đi hai mắt cô.

Phản ứng một hồi lâu mới nhớ tới, tối hôm qua cô ở lại phòng Trần Tận ngủ.

Lâm Nhiễm đưa tay đẩy tay anh ra, thử hai cái, anh vẫn không buông.

"Đừng nhìn, lát nữa là tốt rồi." Trần Tận đè thấp âm thanh, giọng nói tràn ngập sự kìm chế.

"Làm sao vậy?"

Lâm Nhiễm rất tò mò, có cái gì cô không thể xem?

Trần Tận không trả lời câu hỏi của cô, vẫn duy trì tư thế che mắt cô như trước, thỉnh thoảng lực nặng thêm và tay có chút run rẩy, chọc cho Lâm Nhiễm càng tò mò.

Cô theo tay anh sờ lên trên, từ cánh tay đến bả vai, rồi đến ngực.

Ngực anh phập phồng mãnh liệt cùng hơi thở không ngừng phun ra khiến cô cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, "Không phải cậu đang thủ da^ʍ chứ?”

Nghe được lời của cô, Trần Tận rõ ràng dừng một chút, hình như bị cô đoán trúng.

Lâm Nhiễm nhất thời có chút buồn cười, "Đây cũng không phải là chuyện không thể nhìn người, chúng ta đều là người trưởng thành, tôi hiểu.”

“Có muốn tôi giúp cậu không?” Cô tiếp tục trêu chọc anh.

Sống 18 năm, đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại chuyện này, tò mò đồng thời cũng có chút khẩn trương.

Cô chỉ có thể làm bộ thành thạo, che giấu sự khẩn trương của mình.

Nhưng thật ra, cô đang rất phấn khích.

Trần Tận vẫn không để ý tới cô, bởi vì anh đang cắn răng khắc chế bản thân.

Nằm bên cạnh là người anh mơ tưởng vô số lần, thân thể dán sát vào anh, chân dài đặt trên đùi anh, xúc cảm trơn nhẵn kia mang đến sự xúc động mãnh liệt.

Hơn nữa, sau khi tỉnh lại cô lại vén chăn lên, bộ ngực vốn không thể hoàn toàn che đậy, hiện tại ngay cả ngực cũng lộ ra!

Một bên là ham muốn du͙© vọиɠ buổi sáng tràn đầy, một bên là người mình thích, Trần Tận thậm chí cảm thấy, một khi anh buông lỏng kìm chế của mình, cho dù chỉ một chút, anh cũng khó bảo trì lý trí.

Hôm nay anh thức dậy từ trong giấc mộng xuân.

Có lẽ là do ngửi được mùi hương của cô, cả đêm Trần Tận đều nằm mơ, trong mộng, bọn họ rất điên cuồng, làm anh thỏa mãn muốn chết.

Tỉnh dậy thấy, cô đang nằm trong ngực.

Ban đầu, anh cho rằng vẫn đang nằm mơ, liền theo thói quen đặt cô dưới thân, kéo dây áo trước ngực cô, cúi đầu ngậm lấy.

Nếu không phải đùa bỡn cô dưới thân, đang muốn đâm huyệt cô thì anh bị quần trên người chắn lại, chỉ sợ anh vẫn tưởng đang nằm mơ.

Dưới háng đã cứng, quần áo cũng xốc lên, ma xui quỷ khiến, Trần Tận ở trên giường, tự sướиɠ trước mặt cô, mới có một màn như bây giờ.

Lâm Nhiễm thấy anh vẫn không lên tiếng, biết lúc này anh chắc không kịp phản ứng với cô, hoặc là đang chạy nước rút cuối cùng, cô càng chơi đùa, hai tay trực tiếp đánh về phía hông anh.

Trần Tận nhanh tay lẹ mắt nắm lấy gậy thịt của mình, bắt lấy cô, cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích!”

Lâm Nhiễm lại không nghe, giãy dụa vài cái nhất định phải sờ.

“Đây là cậu tự tìm!”

Trần Tận gầm nhẹ một tiếng, xoay người đè lên người cô.

Tay trái vẫn che mắt cô như trước, tay phải tách chân cô ra, kéo bàn tay không an phận của cô đặt trên gậy cứng dưới háng anh, động tác liền mạch.

Lâm Nhiễm thật sự bị anh dọa sợ, cô không biết chỉ là đùa, lại làm anh có phản ứng lớn như vậy.

Khoảnh khắc bị anh đè dưới thân, cô đã sợ, không dám nhúc nhích cũng không dám nói chuyện.

Trong lòng bàn tay không biết nắm được cái gì nóng bỏng, làm cho trái tim cô đập thình thịch.

Trần Tận trầm mặc nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt bị anh che khuất phía trên mắt, cô bởi vì khẩn trương hơi thở dốc, dụ môi anh chậm rãi áp sát, nhưng ngay lúc sắp hôn cô, anh lại mở miệng, chỉ dùng hai má chà xát môi cô.

"Nhiễm Nhiễm..."

Anh vô thức gọi tên cô, động tác dùng tay cô vuốt ve thân dưới ngày càng nhanh, tiếng thở hổn hển cũng nặng nề hơn.

Lúc anh bắn ra, Lâm Nhiễm rõ ràng có thể cảm nhận được thân thể anh run rẩy cùng thở dài thỏa mãn, trên đùi cô có một mảng nóng ẩm mà anh lưu lại, còn lòng bàn tay cô vẫn sạch sẽ.

Lúc Lâm Nhiễm mở mắt ra, Trần Tận đã bỏ chạy, để lại một mình cô nằm sững sờ trên giường.

Trúc mã của cô, hình như thật sự đã trưởng thành...