Chương 1: Làʍ t̠ìиɦ sao?

"Ba, mẹ, chú dì, tạm biệt..."

Lâm Nhiễm và Trần Tận đứng ở cửa chính, mỉm cười tiễn cha mẹ mình và cha mẹ đối phương.

"Hô..."

Đóng cửa lại, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Cuối cùng, cũng được tự do!" Lâm Nhiễm giơ hai tay lêи đỉиɦ đầu hoan hô.

Tiếp theo xoay người một cái, liền nhìn thấy cô đưa hai tay vào trong quần áo, trước mặt Trần Tận cởϊ áσ ngực không thoải mái, tiện tay ném ra ngoài.

Trần Tận bị áo ngực rơi trúng mặt bất đắc dĩ, "Đại tỷ, tôi tốt xấu gì cũng là đàn ông, cậu chú ý một chút được không?”

“Cậu tính là đàn ông gì, cậu là một đại xử nam!”

Lâm Nhiễm ngã nằm xuống sô pha, giãn thắt lưng, dáng người thon thả chiếm hơn nửa sô pha.

"Làm như cậu thì không giống vậy." Trần Tận ném áo ngực trả lại cho cô, cũng ngã xuống sô pha.

Ghế sô pha trở nên chật chội ngay lập tức.

Hai người cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu một hồi lâu, cuối cùng mỗi người nằm một đầu, nhưng bốn chân chồng lên nhau.

Bọn họ là thanh mai trúc mã, suốt 18 năm thanh mai trúc mã!

Mẹ của họ là bạn thân, cùng nhau kết hôn, cùng nhau mua nhà và mang thai cùng một lúc.

Hai nhà sống đối diện nhau, từ khi sinh ra đến tốt nghiệp trung học, đều không tách rời.

Sắp tới sẽ đi học đại học, dưới tiền đề mẹ hai người đã lén giúp bọn họ điền vào đơn đăng ký cùng một trường đại học, một lần nữa họ lại không thể tách nhau ra.

Hơn nữa để hai người có thể chăm sóc lẫn nhau, hai nhà chung tiền mua cho bọn họ một căn nhà lớn gần trường đại học.

Đến trường chưa đầy nửa tháng, ngôi nhà đã được trang trí đầy đủ có thể vào ở.

Vừa rồi, bốn vị trưởng bối ra về, gian phòng mới này, chỉ còn lại hai người Lâm Nhiễm cùng Trần Tận.

"Tôi rất nhanh sẽ không phải, lên đại học, tôi muốn lập tức kết giao bạn trai, đến lúc đó cậu tránh xa tôi một chút!"

Lâm Nhiễm ghét bỏ đá thắt lưng Trần Tận, cảnh cáo anh.

Bởi vì quan hệ với anh, lúc ở trường trung học cô không có cơ hội yêu đương, ngay cả một cái tin nhắn Wechat tỏ tình cũng không nhận được.

Mặc dù sau này, sẽ học cùng một trường đại học, nhưng may mắn thay, chuyên ngành của bọn họ khác nhau.

Trong một trường đại học với hàng chục ngàn người, các chuyên ngành khác nhau, cơ hội gặp trúng rất nhỏ.

Vừa mới thoát khỏi sự quản thúc của cha mẹ, lại có thể thoát khỏi Trần Tận, Lâm Nhiễm vừa nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp trong tương lai liền nhịn không được cười ra tiếng.

"Vậy sau này cậu phải đối xử tốt với tôi một chút, cẩn thận tôi cáo trạng với dì."

Trần Tận vẫn thích trêu chọc cô như trước.

"Cậu!"

Lâm Nhiễm thở phì phì đứng dậy, hai chân chen vào giữa Trần Tận, giẫm lên bên trong đầu gối anh, dùng sức tách chân anh ra.

"A!"

Giữa hai chân truyền đến cảm giác như bị xé rách, Trần Tận đau đớn gào lên.

“Có biết sai không!”

"Đau đau đau.... Đại tỷ tôi sai rồi, nâng cái chân quý giá của cậu bỏ xuống đi, tôi muốn nứt ra rồi!”

Trần Tận vẻ mặt thống khổ ôm háng của mình, cô gái này, cô có thể một chữ liền ra tay, nhưng anh không thể nha!

“Hừ!” Lâm Nhiễm đá Trần Tận, cảnh cáo cậu, "Chuyện của tôi nếu cậu dám nói một chữ với ba mẹ tôi, tôi sẽ làm cậu!”

Nói xong, Lâm Nhiễm đối với anh ra hiệu gϊếŧ người diệt khẩu.

Nhưng Trần Tận lại làm bộ như không hiểu, còn cười xấu xa kề sát vào cô, nhướng mày nói: "Làm cái gì, làʍ t̠ìиɦ sao?”

"Cám ơn, tôi đối với cậu không có hứng thú." Lâm Nhiễm trợn trắng mắt, đẩy anh ra.

Đối với Trần Tận, Lâm Nhiễm cảm thấy chỉ cần đối với anh động một chút tâm thôi đã là lσạи ɭυâи.

Cho nên giữa bọn họ, tuyệt đối không có khả năng!

"Vậy cũng không chắc chắn." Trần Tận nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

"Cái gì?"

"Không có gì." Trần Tận chột dạ sờ sờ lỗ tai.

Lâm Nhiễm nhìn thời gian trên điện thoại di động, từ trên ghế sô pha đứng dậy, "Em trai, em tự chơi đi, chị còn có việc không cùng em nói nhảm.”

Dứt lời, cô quay lại phòng, đóng cửa lại.

Lâm Nhiễm đang chuẩn bị mở một shop online, cô đã nhận được một số công việc quay chụp, làm người mẫu, cô sẽ mở cửa hàng ngay sau khi quần áo cần chụp được gửi đến.

Đương nhiên, chuyện này Trần Tận và ba mẹ cô đều không biết.

Chuyện shop online làm đến tối, Lâm Nhiễm đói bụng tìm đồ ăn.

Vừa mở cửa, liền nhìn thấy Trần Tận từ trong phòng tắm bước ra, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ngang qua phòng khách, Lâm Nhiễm không lảng tránh, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh.

“Chậc chậc, thật là sự thay đổi của nam sinh 18 tuổi đã dậy thì nha, trước kia sao tôi lại không phát hiện dáng người cậu tốt như vậy!”

Lâm Nhiễm dùng ánh mắt tán thưởng một người mẫu nhìn anh, dáng người này, nếu không cô nhân tiện nhận thêm quần áo nam, nhờ anh chụp mẫu, có thể kiếm thêm chút tiền.

Trần Tận thấy cô thản nhiên như vậy, cũng không nhăn nhó, thậm chí nhướng mày nói: "Thế nào, có muốn cơ bụng của anh trai hay không?”

Hai ngón tay cái của anh cho vào quần đùi, hơi kéo xuống, lộ ra nhiều cơ bụng hơn, hấp dẫn cô.

Hành động này của anh, Lâm Nhiễm chỉ xem đây là chuyện giữa hai người quá quen thuộc đùa giỡn, không coi là thật.

Lâm Nhiễm trực tiếp đi về phía trước, đưa hai tay lên xuống trên người anh, quang minh chính đại vuốt ve, từ cơ ngực đến cơ bụng sờ một lượt, "Ừ, rất cứng đấy.”

Đây là một cái giá treo quần áo!

"Cứng?"

Trần Tận sửng sốt một chút, sau đó cười tà ác, trực tiếp kéo tay cô đặt ở một nơi nào đó không thể miêu tả giữa hông anh, "Tôi còn chưa cứng đâu, không tin cậu sờ thử.”

Lâm Nhiễm thực sự bị động tác của anh dọa sợ.

Cô nhanh chóng rút tay về, ra vẻ ghét bỏ, để che dấu sự bối rối vừa rồi của mình, "Này, bẩn chết.”

Trần Tận nhìn chằm chằm môi cô, trong lòng âm thầm trêu chọc nghĩ: Còn không biết cậu sẽ liếʍ nó bao nhiêu lần, còn ngại bẩn.

"Buổi tối không có việc gì đến phòng tôi xem phim, có phim mới."

Anh xoa xoa đầu cô, làm rối hết tóc, bỏ lại một câu rồi trở về phòng.

Người ta đều nói từ nhỏ cùng nhau lớn lên khó nhất là động tâm, vốn Trần Tận cũng cho rằng như vậy, cho đến một buổi tối của năm thứ 2 trung học, mọi thứ đều thay đổi.

Đêm đó, anh đã có một giấc mơ về cô, anh bị mộng xuân với cô!

Anh nghĩ rằng đó là một tai nạn ngẫu nhiên.

Nhưng ai biết được, cho đến bây giờ, cứ mỗi khi anh bị mộng xuân, người triền miên cùng anh nhất định là Lâm Nhiễm, không có người thứ hai.

Trước kia vì không quấy rầy cô học tập, chuyện này Trần Tất luôn im lặng đều để trong lòng.

Bây giờ, anh đã không phải lo lắng.

Trần Tận điều chỉnh máy chiếu xong, ngồi trên giường buồn chán chơi điện thoại di động, chờ Lâm Nhiễm cùng nhau xem phim.

Lâm Nhiễm ăn chút gì đó, tắm rửa, sấy tóc, lúc này mới chậm rãi đẩy cửa ra tiến vào.

Nhìn thấy áo dây trên người và quần đùi lộ ra mông của cô, Trần Tận trong nháy mắt lấy lại tinh thần, buông điện thoại xuống, tim đập nhanh hơn.

"Thì ra lúc chú và dì đi vắng, cậu đều mặc loại đồ ngủ như này."

Tuy rằng bọn họ ở đối diện, cũng đem nhà đối phương thành nhà mình, nhưng trong nhà có người lớn, Lâm Nhiễm mặc quần áo cũng sẽ rất quy củ.

Ban ngày cha mẹ vừa đi, cô liền cởi nội y ra, hiện tại trực tiếp mặc áo dây lộ nửa ngực, hơn nữa cũng không mặc nội y, đường nét trước ngực có thể thấy được rõ ràng.

"Như vậy mới thoải mái."

Lâm Nhiễm đá dép lê, xoay người lên giường đè trên người anh, sau đó cọ cọ, tìm tư thế thích hợp.

"Cậu thật sự không coi tôi là đàn ông." Trần Tận nhắm mắt lại, hít sâu một hơi nói.

Nói xong, anh tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại màn chiếu trên tường, phát bộ phim đã được chuẩn bị từ lâu trên máy tính xách tay của anh.

..........................……....Dải phân cách.........................................

Ra mắt, tất cả mọi người ủng hộ nhiều hơn nữa!