Edit by Shmily#Do not reup#------------------------------Tần Niệm không dám chần chờ, duỗi cổ tới trước mặt cậu cẩn thận xem.
Cô nâng đầu cậu nhìn trái nhìn phải, thành thật bẩm báo: "Xước da, may mà miệng vết thương không sâu, vết xước cũng không quá lớn, ừm, hẳn là không cần băng bó đâu."
Máu uốn lượn chảy dọc nửa khuôn mặt, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nhìn qua vẫn có chút khủng bố. Cô chịu đựng run sợ, dùng khăn giấy mang theo người lau mặt cho cậu: "Vừa rồi không nên làm thế mới phải, cậu đã bị thương rồi mà còn đi đâm thằng nhóc mập đó."
Đυ.ng đến mức tiểu béo ngã bổ nhào như vậy thì lực đạo bắn ngược lại lên người cậu sẽ dễ chịu sao.
Trong mắt cô là chân thành thuần túy lo lắng, là thuốc trấn an tốt nhất.
Trong lòng Cố Từ đột nhiên không cảm thấy ủy khuất nữa, hơi hơi cười nhạt, nhẹ giọng: "Người cậu ta mềm lắm, đυ.ng cũng không đau."
Tần Niệm ngẫm lại cái bụng mềm mụp phình lên của tiểu béo, sau khi bị cậu đẩy ngã thì còn lăn lăn trên đất vài vòng, phè ra dáng người "mềm mại".
Xì một tiếng, nín khóc mỉm cười: "Hình như là thế."
Tần Niệm kiên trì đưa Cố Từ bị thương về nhà, ông bà nội cậu không có nhà, bảo mẫu thấy cậu bị thương liền bị dọa cho nhảy dựng lên, muốn đi tìm bác sĩ tới. Cố Yến bất đắc dĩ nói không cần, vết thương bé tý như vậy, rửa sạch miệng vết thương là được rồi.
Tần Niệm không chen vào được câu nào, nhìn bảo mẫu của cậu rửa sạch miệng vết thương rồi thoa thuốc tốt nhất lên, xác nhận không có việc gì mới bằng lòng rời đi.
Cố Từ giữ cô lại ăn trái cây, Tần Niệm vốn có chút xấu hổ, kết quả lúc nhìn thấy bảo mẫu bưng lên đĩa trái cây chín mọng nước, có cả dâu tây với anh đào đỏ rực thì liền đi không nổi nữa.
Cố Từ cùng ăn với cô, thời điểm quai hàm nhai động thì sẽ ảnh hưởng tới băng gạc trên đầu cậu, cho nên phải thật nhẹ nhàng mà nhai.
Về phần Tần Niệm, cô thấp thỏm ở nhà đợi tin mấy ngày rồi, chờ chuyện của tiểu béo bại lộ.
Chờ rất lâu cũng không nghe thấy tin gì, ngược lại còn tự mình không chịu được áp lực, lén lén lút lút trộm nói cho bà nội biết chuyện này.
Bà nội sớm đã để ý tới trạng thái mất hồn mất vía của cô mấy ngày na, vốn tưởng là cô nhóc có bí mật nhỏ gì, ai ngờ lại là trận tranh cãi nhỏ giữa đám nhóc với nhau.
Trong lòng vừa thương vừa buồn cười, ôm cô cười không ngừng, dùng hết ngôn từ nhẹ nhàng bâng quơ xua đi nỗi bất an trong lòng cô: "Con bé ngốc, tiểu béo bắt nạt bạn trước, là thằng bé đó không đúng. Huống hồ con cầm cục gạch đó cũng có đả thương người khác đâu, chỉ là hù dọa cậu ta một trận thôi, cũng vì thế nên mới cứu được bạn, cái này có gì mà không tốt chứ? Con chính là anh hùng nhỏ thấy việc nghĩa là xông pha nha."
Nội dung của buổi "phán quyết" này vượt xa ngoài dự liệu của cô, Tần Niệm ngây người một hồi lâu, nhỏ giọng: "Nhưng, nhưng mà bà nội không sợ con nói dối, giải vây cho chính mình sao?"
Chủ nhiệm lớp cô chính là như vậy, trẻ con tham gia đánh nhau dù có giải thích nói bản thân vô tội đi chăng nữa thì cũng bị cho là bọn họ đang biện giải cho bản thân, không tin cũng không nghe, dù sao đám con trai cũng cứng da, đánh mấy cái, kiểm điểm xong đảm bảo sau này không tái phạm nữa là xong việc.
"Niệm Niệm nhà chúng ta rất ngoan mà." Bà nội xoa xoa đầu cô, "Con là do bà nội nuôi lớn, sao lại không biết tính cách của con được, sao mà lại không tin con chứ?
Dưới ánh đèn mờ nhạt, tóc bạc của bà giống như là nguyệt hoa ôn nhu nhất, khóe mắt chứa ý cười đọng lại dấu vết của năm tháng, "Sợ cái gì, chỉ cần làm chuyện mà bản thân mình cho là đúng, bà nội sẽ luôn ủng hộ con."
Mũi Tần Niệm chua xót, nhào vào trong ngực bà nội, không biết nghĩ như thế nào mà khóc lên: "Dạ."
Ba mẹ Tần Niệm bận việc làm săn, cả tháng cũng không thấy được mấy lần, có đôi khi về nhà thì nhiều nhất cũng chỉ là hỏi chuyện thành tích học tập của cô mà thôi.
Cô gái nhỏ lớn lên từng ngày, dần dần hiểu rõ, tự mình ý thức được tất cả, giống như là hạt giống nhỏ chui từ dưới đất lên, đối với thế giới này có những định nghĩa mới. Nhưng cô vừa cẩn thận lại tự tạo áp lực cho mình, chỉ sợ bản thân không rành thế sự đấu đá lung tung sẽ mang tới gánh nặng cho ba mẹ bận rộn và bà nội đã già.
Cô không trách ba mẹ, chỉ là cảm thấy khoảng cách giữa cô và họ quá xa, không có cơ hội tâm sự.
Bà nội cho cô dũng khí tiếp tục trưởng thành một cách tự do, là người hiểu cô nhất, đây là hậu thuẫn cường đại đến mức nào chứ.
***
Cuối tuần của tuần khai giảng đầu tiên, là một ngày nắng.
Gần đây Tần Niệm chơi bóng bàn có tiến bộ rất lớn, rất có xu thế nghiện, hẹn hai bạn học nữ cùng nhau tới cái bàn bóng lộ thiên cạnh nhà cô chơi bóng.
Sau giờ Ngọ, tiểu khu bị ánh mặt trời nhiệt liệt chiếu xuống, lười nhác lại yên bình thanh thản.
Dù sao Tần Niệm cũng từng luyện qua với Cố Từ, có thể ở trong đám cùi bắp cùng tuổi này đại sát tứ phương, lúc này thật vất vả mới đánh hạ tất cả, còn chưa đã thèm ngồi ở bên cạnh uống nước.
Dư quang khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy vài người đi từ khu nhỏ ra, trong tay cầm vợt bóng, thẳng tắp đi tới cái bàn bên này.
Đám người tới gần, tên cầm đầu liếc cô một cái, xoay người, nhảy lên bàn bóng.
Hai cô bạn kia vốn đang nghiêm túc chơi bóng, đột nhiên trên bàn nhiều thêm một người, ngăn cản tầm mắt của hai người, khiến cho cả hai kinh hô một tiếng.
Người nọ ngồi xổm trên bàn vung vợt lên, bang một tiếng giòn vang, đem quả bóng nảy giữa không trung ném ra thật xa.
Một lực này vô cùng lớn, bóng bàn lộc cộc bay đi, lướt qua vành đai xanh, lăn đến bên cạnh đường cái.
Anh Hổ ngồi trên bàn bóng, nhếch miệng cười với cô bạn đang sửng sốt: "Nhìn cái gì? Đi nhặt bóng đi. Cái bàn này bọn tao chiếm rồi, chúng mày tới biệt thự lớn đối diện mà chơi."
Ý tứ của anh ta rất rõ ràng, biểu tình của cô gái hơi cứng lại, không nhúc nhích, đảo mắt nhìn về phía Tần Niệm.
Các cô thường xuyên tới đây tìm Tần Niệm chơi, tự nhiên cũng đã gặp anh Hổ rất nhiều lần, biết được tuy anh ta là một tên côn đồ nhưng bình thường còn tính là hiểu chuyện, sao hôm nay đột nhiên liền trở mặt?
Đi theo đằng sau anh Hổ chính là đám con trai còn nhỏ tuổi trong tiểu khu An Trí, bình thường cũng nguyện ý mang theo Tần Niệm đi chơi. Nhìn thấy anh Hổ đột nhiên bá đạo chiếm chỗ, bắt nạt nữ sinh nhỏ nhà người ta, trên mặt đều có chút không hiểu nổi, hai mặt nhìn nhau.
Trong đó có một người nhìn trái nhìn phải, xấu hổ chủ động chạy tới nhặt bóng giúp.
Anh Hổ nhìn thấy các cô gái co rúm lại mới xem như là vừa lòng. Tần Niệm chơi cùng với Cố Từ hại chết Lưu Thành, đối với anh ta mà nói, chính là đánh vào mặt mình.
Người trong tiểu khu đều biết, từ nhỏ Tần Niệm là một cô bé ngoan ngoãn, thương cho ba mẹ bận rộn và bà nội đã già nên cũng chưa từng gây chuyện ở bên ngoài. Vạn nhất gặp chuyện thì thường sẽ nhận sai trước.
Chèn ép như thế này đối với cô mà nói là hữu hiệu nhất, anh mang theo đám côn đồ trong tiểu khu đi tới đây làm khó dễ Tần Niệm, chính là muốn nói cho cô biết, người ở tiểu khu này đều coi anh ta như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.
Nếu như không hòa hợp với người trong tiểu khu, thì xác định là người nhà cô cũng sẽ biết chuyện.
Nếu không muốn người trong nhà biết chuyện, thì cô phải tự giác cách Cố Từ xa một chút.
Anh Hổ tự nhận là trước kia bản thân đối xử với Tần Niệm rất tốt, cũng không thật sự định làm gì cô.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn, giống như những người khác cách xa Cố Từ, anh ta vẫn có thể bỏ qua chuyện cũ, về sau tiếp tục che chở cô.
Nhưng Tần Niệm cũng không có lĩnh ngộ được một tia "nhượng bộ" kia của anh ta, chỉ nhìn thấy anh ta đang làm khó dễ mình. Cất bước đi tới ngăn ở trước người cô bạn đang co rúm của mình, cau mày phản kháng nói: "Thứ tự đến trước đến sau, em đang chơi, tại sao phải nhường cho anh?"