Chương 8: Về sau Tần Niệm có tôi che chở

Edit by Shmily

#Do not reup#

-----------------------------

Thiếu niên xa xa chạy đi nhặt cầu dừng bước chân, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Tần Niệm.

Không nghĩ tới con thỏ ngoan nhất tiểu khu cũng có lúc nhe răng, lại còn trực tiếp hướng về phía anh Hổ nữa chứ.

Anh Hổ rốt cuộc cũng thay đổi ánh mắt nhìn cô, nhìn thật lâu sau, xùy một tiếng, cười quái dị: "Chậc, tao nói mà. Có kẻ có tiền làm chỗ dựa, khí thế cũng không giống trước nhở, còn dám tranh luận với tao cơ đấy?" Ngữ khí lạnh lùng, "Thứ đồ chó cậy thế chủ, thật cmn giỏi đấy."

Tần Niệm bị anh ta chửi một câu thô tục, tức giận đến mức đỏ bừng mặt.

Cô chưa từng chính diện xung đột với người khác như vậy bao giờ, cực kỳ không thích ứng được với trường hợp như vậy. Thế cục giương cung bạt kiếm, đồng thời khiến tim cô đập nhanh hơn, nước mắt cơ hồ không nhịn được muốn trào ra ngoài, lại bị cô cố gắng nghẹn lại.

Bộ dáng cả người run lên của cô khiến người xem sinh ra tâm thế không đành lòng.

Các anh trai trong tiểu khu xúm vào khuyên, bảo vệ Tần Niệm ở phía sau, biểu tình xấu hổ, bảo anh Hổ đừng so đo với trẻ con.

Lại quay đầu, nhẹ giọng dỗ dành bảo Tần Niệm và các bạn đi trước.

Nháo thành như vậy, các cô cũng không có hứng thú chơi nữa, lại thêm cực kỳ sợ anh Hổ, không dám lên tiếng, nhỏ giọng an ủi Tần Niệm hai câu liền rời đi.

Chỉ có Tần Niệm vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, giống như là tính quật cường cố chấp nổi lên, ai khuyên cũng không được.

Anh Hổ bảo bọn họ mặc kệ cô, muốn làm gì thì làm, không cần để ý tới.

Sau đó kêu gọi đồng bọn, không coi ai ra gì tiến lên chơi bóng.

Chờ nhóm bạn học đi xa.

Tần Niệm vẫn cắn răng như cũ, nắm chặt tay tự xây dựng tâm lý trong lòng, cô cũng tức giận phản ứng vô dụng của bản thân, quá yếu đuối: Còn không phải chỉ là cãi nhau thôi sao, theo lý thì cố một chút là được, cô cũng không làm gì sai, sao phải sợ chứ? Lại nữa, vì cái gì mà phải chịu đựng anh ta bắt nạt mình một lần lại một lần liên tiếp như vậy?

Càng cảm thấy trước giờ mình mù quáng đi theo bọn họ, thực ngu ngốc.

***

Cố Từ cầm theo cái giỏ bảo vệ môi trường, chuẩn bị đi tới siêu thị bên cạnh chọn đồ ăn vặt, vừa lúc thấy anh Hổ chỉ vào Tần Niệm mắng chửi.

Phố bên cạnh có vành đai xanh cao nửa người, lúc cậu đi tới, Tần Niệm đã ngã trên đất.

Cố Từ mới đầu không nhìn thấy người bị anh Hổ ném ngã, thậm chí cũng không hề nghĩ đó là cô. Chỉ cảm thấy bọn họ gào rất to, nháo rất lớn, vì thế mới nhìn nhiều thêm mấy cái.

Chờ Tần Niệm bò dậy, thở phì phò đi về, Cố Từ mới nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, hai bên bím tóc nhảy dựng, đột nhiên sửng sốt.

Nhớ tới câu "thằng quái thai" của anh Hổ, mới bừng tỉnh hiểu rõ mọi chuyện.

Tay cầm giỏ nắm thật chặt, Cố Từ nhìn bóng dáng chật vật của cô, lòng lập tức trầm xuống.

Cô bởi vì chơi với mình mới bị bắt nạt...

Cho nên, cô cũng sẽ xa cách cậu sao?

***

Phía bên kia, Tần Niệm càng nghĩ càng giận, bước chân chậm lại, dừng ở cửa thang lầu.

Mắt thấy sắp phải lên lầu, trận "chiến dịch" này cuối cùng cũng có cơ hội đánh trả, liền không thể cứ như vậy được, không thì anh ta sẽ cảm thây cô đã chịu khuất phục dưới da^ʍ uy của anh ta mất.

Hít sâu một hơi, quay đầu, la lớn về phía anh Hổ: "Bà nội tôi nói, người nói thô tục sẽ rụng hết răng, tôi mới không muốn chơi với loại người không nói lý còn không có răng như anh đâu!" Dứt lời liền làm cái mặt quỷ mà mình nghĩ có thể thể hiện ra được cảm xúc khinh thường nhất.

Toàn bộ hành vi này đã dùng hết sạch sự can đảm của cô, nói xong cũng không rảnh lo đầu gối đau, cũng như không rảnh xem biểu tình của anh Hổ, chân ngắn nhỏ từng bước một chạy lên bậc thang, giống như đang chạy trốn mà bay thẳng lên lầu.

***

Tháng ba mang theo ánh nắng ấm áp ôn nhu vô tận, xuyên qua giữa các tán cây, chiếu lên những mầm non xanh mơn mởn. Mây xanh thẳm chuyển động trên không trung vạn dặm, bày ra hình dáng tươi mát rộng mở.

Mấy nam sinh đứt vây ở cạnh bàn bóng giữ chặt anh Hổ đang bạo nổ, khuyên đến miệng khô lưỡi khô, mắt thấy lửa đã có xu thế dập tắt. Ở dưới bóng cây ven đường, đột nhiên truyền tới một tiếng cười nhẹ làm người khác cảm thấy không ổn lắm.

"Ha ~ ha ha..."

Da mặt anh Hổ căng cứng lạnh lẽo: "Thằng chó nào đang cười ông?!"

Cố Từ xách cái giỏ nhỏ của mình, ôn tồn đi ra từ sau thân cây, cảm xúc không hề ăn nhập với đám người xung quanh.

Cậu vừa lộ mặt, đám anh trai trong tiểu khu liền muốn khóc lên, hôm nay đã tạo ra cái nghiệt gì mà cứ một hai phải ra ngoài chơi chứ, không xem giờ hoàng đạo sao?

Cố Từ làm lơ đôi mắt đỏ ngầu dọa người của anh Hổ, cười ngâm nga nói: "Tôi tới để nói với anh một chuyện."

"Về sau Tần Niệm có tôi che chở, anh không thể bắt nạt cậu ấy nữa." Cậu dừng một chút, khẽ nâng cằm, đắn đo ngữ khí của vai ác, kiêu căng nói: "Có vết xe đổ phía trước thì xe sau phải lấy đó mà làm gương... biết không? Đừng rảnh rỗi tìm việc làm gì."

Anh Hổ nghe hiểu cái câu "vết xe đổ" kia làm ám chỉ cái gì, cằm banh ra, sắc mặt trắng bệch. Há miệng muốn nói cái gì đó để che giấu sự hoảng loạn, nhưng lại không thể phát ra tiếng nào, khí thế không những không thể xoay chuyển mà còn yếu ớt ngã xuống.

Sau chuyện xảy ra với Lưu Thành, anh Hổ có tới bệnh viện thăm hắn.

Vốn là một thiếu niên kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì nổi nay lại nằm liệt ở trên giường, ngửa đầu nhìn trần nhà, biểu tình trống rỗng, ánh mắt giống như đã hoàn toàn chết đi.

Một người phụ nữ sắc mặt vàng như nến đang đứng ở bên mép giường của Lưu Thành oán độc mắng nhiếc, nói hắn là bại gia tử, đồ sao chổi, từ nhỏ đã khắc chết mẹ của mình, lớn lên lại hại chết ba của mình, hiện tại còn biến thành kẻ tàn phế, còn liên lụy tới người dì là bà ta.

Vừa nói vừa đem nước canh đổ vào trong miệng hắn. Lưu Thành cắn răng không chịu mở miệng, động tác của người phụ nữ càng thêm ngang ngược thô lỗ, giống như là hắn càng bướng bỉnh, càng không chịu ăn thì bà ta sẽ càng lao lực nhét cho hắn, canh nóng chảy lên cổ áo hắn cũng mặc kệ, một lúc sau đã bị nóng đến đỏ hồng một mảng lớn.

Mấy ngày nay, anh Hổ luôn nhớ tới một màn kia, ác mộng liên miên.

Dù sao anh ta cũng chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành, có thể ức hϊếp người nhà, nhưng tuyệt đối không dám đặt chân vào trong vũng bùn sâu ngoài xã hội, không dám gánh vác thứ gì đó lớn như vậy.

Các anh trai trong tiểu khu trợn to mắt, hai mặt nhìn nhau, như là nghe được chuyện gì khó lường.

Nghe đồn bị đương sự chính miệng thừa nhận, chuyện này...

Anh trai trước đó nhặt bóng giúp Tần Niệm nuốt một ngụm nước miếng, khó có thể tin mà hỏi: "Lưu Thành thật sự bị nhóc... nhóc gọi người đánh?"

Cố Từ cười nhạt, phủ nhận ba lần liên tiếp: "Tôi không phải, tôi không có, đừng có nói bừa."

Phủ nhận ba lần, đều ở nụ cười của cậu biến thành ý vị thâm trường, các anh trai trong tiểu khu chấn động, càng thêm tin tưởng.

Kỳ thật Cố Từ thật sự bị oan.

Lại nói, cậu mới là người bị hại chân chính ~ một học sinh tiểu học bị một tên cấp hai bắt nạt, vốn nghĩ cứ lạnh nhạt không để ý là được, ai ngờ đối phương lại càng hăng say. Ai mà nghĩ được Lưu Thành lại bất hạnh như vậy, ra đường bắt nạt người khác xong cuối cùng người bị bắt nạt thảm nhất lại là hắn.

Lời đồn đãi mạnh như hổ, may mà cậu biết rõ chân tướng.

Hôm nay sở dĩ nói như vậy là nhìn thấy anh Hổ côn đồ bắt nạt kẻ yếu. Dù sao lời đồn bên ngoài về cậu đã biến cậu thành yêu ma quỷ quái rồi, cho nên cậu cũng thuận theo tưởng tượng của bọn họ, dựa thế dọa người, đỡ cho anh Hổ nhàn rỗi không có chuyện gì thì lại đi tìm Tần Niệm gây sự.

Nhìn xem, hiệu quả thấy rõ.

Nhiều nhất thì, thanh danh của cậu lại nát bét thêm một chút, ra cửa mang nhiều thêm một vệ sĩ là được.