“Thầy Trịnh, có chuyện gì ạ?”
Trịnh Văn Kiệt nhìn thấy Chu Gia Diên thì hai mắt tỏa ánh sáng: “Không có việc gì, hỏi một chút em ở lớp văn có quen hay không?”
“Quen ạ.”
“Quen thì tốt,” Trịnh Văn Kiệt mở ấm trà, thổi lá trà trôi trên mặt, hớp một ngụm, “Vậy…… Có nghĩ tới về lớp khoa học tự nhiên không?”
Tạ Thừa Châu âm thầm vứt ánh mắt với Chu Gia Diên, phảng phất đang nói: Thấy đó, lão Trịnh khuyên cậu trở về sơ tâm chưa sửa.
Chu Gia Diên nhướng mày, lười nhác đứng ở kia: “Này thật đúng là không nghĩ tới.”
“Thầy cũng không phải ép em. Với cơ sở bây giờ của em về lớp khoa học tự nhiên một chút cũng không chậm, về lớp khoa học tự nhiên em làm theo là niên cấp tiền tam.”
“Thầy Trịnh, thầy nói những việc này đều không quan trọng. Em trở về chắc chắn vẫn là niên cấp tiền tam, nhưng là quan trọng là em không muốn trở về, em quyết tâm đọc khoa văn. Thầy hiểu cho.”
“Đứa nhỏ này…… Thôi thôi, trở về đi.” Trịnh Văn Kiệt xua tay để người rời đi.
Tạ Thừa Châu đi phía sau, tay Chu Gia Diên đáp trên vai hắn dừng lại một hồi: “Đi rồi.”
Ôm một xấp bài thi sửa xong ra văn phòng, mới vừa đi đến trước cửa phòng học, chân còn chưa bước vào đi, trên vai đột nhiên nhiều ra một bàn tay, dáng vẻ lưu manh điệu truyền tới tai Chu Gia Diên: “Này, Chu Gia Diên lớp trưởng Chu đã trở lại từ văn phòng.” Ba chữ Chu Gia Diên hấp dẫn ánh mắt người xung quanh.
Chu Gia Diên quay đầu lại, chẳng hề để ý mà liếc xéo Tưởng Huy một cái: “Bỏ tay ra.”
Hai người không vừa mắt nhìn đối phương, ngoài mặt gió êm sóng lặng này thật ra là sóng gió mãnh liệt.
Tưởng Huy giang hai tay lùi lại hai bước, khinh thường mà cười cười.
Sau khi tan học, Trình Kiêu Kiêu ngượng ngùng xoắn xít đi đến bên cạnh Phương Tri Nịnh, mời cô đi tiệm đồ nướng lão La ăn nướng BBQ.
Phương Tri Nịnh không nộp bài tập, tâm trạng không tốt: “Không muốn đi, ăn nướng BBQ lại phải bị loét khoang miệng.”
Không phải Phương Tri Nịnh lấy cớ, tháng này tới nay cô ăn nướng BBQ quá nhiều lần, trên mặt đã xu thế nổi mụn, còn ăn như vậy, khoang miệng loét là chuyện sớm hay muộn.
“Cậu không ăn cũng được, cậu chỉ đi cùng tớ được không?”
“Được rồi.”
Không chịu nổi Trình Kiêu Kiêu làm nũng chớp mắt giả đáng yêu, Phương Tri Nịnh chỉ phải đáp ứng đi tiệm đồ nướng lão La cùng cô ấy. Hai người nhanh chóng dọn xong cặp sách, một trước một sau đi ra phòng học. Lúc đi qua bàn học Chu Gia Diên, Phương Tri Nịnh ném xuống một câu: “Chu Gia Diên, hôm nay tôi không đi về với cậu.”
“Cầu mà không được.”
“Vậy chào nhé!”
Phương Tri Nịnh đi ra phòng học, trong miệng Tưởng Huy hừ tiểu khúc, lảo đảo lắc lư đi theo sau cô.
Trình Kiêu Kiêu nhỏ giọng nói với Phương Tri Nịnh, nói cho cô “Quốc khánh” ở phía sau, Phương Tri Nịnh áp dụng phương thức không thèm nhìn.
“Quỷ biết hắn muốn làm gì? Động không động đã kêu người ta tiểu mỹ nữ, còn mỗi ngày nói lời âu yếm với tớ.”
“Hắn muốn theo đuổi cậu. Đạt mị đạt mị!” Ý nghĩ như vậy nếu bắt đầu đã ngăn không được, Trình Kiêu Kiêu dùng sức lắc đầu, muốn đem ý nghĩ không bình thường trong đầu vứt ra.
Lúc chờ xe ở trạm giao thông công cộng, Phương Tri Nịnh hậu tri hậu giác: “Kiêu kiêu, tiệm đồ nướng kia thật sự ngon như vậy sao? Cậu cũng đi thật nhiều lần.”
“Là…… Là khá ngon.” Trình Kiêu Kiêu ấp a ấp úng, sau một lúc lâu, tiến đến bên tai Phương Tri Nịnh, đỏ mặt mở miệng, “Thật ra ngoại trừ nướng BBQ, tớ còn muốn thấy một nam sinh.”