Chương 13

Lâm Hồng chưa đáp ứng yêu cầu nuôi chó của con gái, lý do là trong nhà không có người chăm nom thú cưng.

“Con có thể chăm.” Phương Tri Nịnh ủy khuất.

“Không được, năm nay con lớp 11, nhiệm vụ học tập sẽ càng ngày càng nặng, không thể phân tâm.”

Hứa Lộ Hoa đứng ở một bên Phương Tri Nịnh, nói bà cũng rất thích con cún này, mang về vừa lúc nuôi cùng Bánh Gạo.

“Cảm ơn dì Hứa.” Phương Tri Nịnh cảm kích không thôi.

Sau Tết Trung Thu lại là kỳ nghỉ quốc khánh. Thời gian này yêu cầu đến trường học hai ngày mới nghỉ.

Phương Tri Nịnh ôm tâm lý may mắn hoàn thành bài tập các môn thầy cô giao, cô không tin thầy cô thật sự kêu đến tên cô.

Cố tình lại kêu như vậy, ở tiết tiếng Anh Phương Tri Nịnh bị cô điểm danh nộp bài, ấp úng nửa ngày cũng không nói ra một đoạn hoàn chỉnh.

Giáo viên tiếng Anh chưa từng khó xử cô nhiều, chỉ nói lại cho cô thời gian nghỉ quốc khánh, nghỉ thì về tự đi văn phòng nộp bài tiếng Anh. Đến lúc đó nếu không nộp sẽ bị phạt.

Sau khi tan học, Phương Tri Nịnh rầu rĩ không vui ngồi giận dỗi, thật sự tức giận!

Cô buồn bực mà đá chân ghế của Trình Kiêu Kiêu phía trước: “Kiêu Kiêu, có đi quầy bán quà vặt không?”

“Không đi.” Trình Kiêu Kiêu cũng không quay đầu lại, tiếp tục vùi đầu khổ làm bài tập.

Hành lang tràn ngập tiếng nam sinh lớp khác đùa giỡn, ngoài cửa sổ một loạt lá bạch quả từ màu xanh chuyển thành màu vàng, không trung vạn dặm không mây.

Bên ngoài lớp 17 nhiều rất nhiều nữ sinh lấy cớ hẹn đi WC kéo tay đi qua, lúc đi ngang qua cửa dường như nhìn xung quanh bên trong, không cần hoài nghi, khẳng định đều là tới nhìn Chu Gia Diên.

Trước khi nghỉ, Chu Gia Diên biểu diễn xuất sắc ở lần thi đấu hợp xướng làm hắn có tiếng toàn trường, đàn chị tiến vào giai đoạn phụ lục lớp 12 đều biết lớp 11 có nam sinh biết đàn dương cầm tên Chu Gia Diên, lúc trải qua bảng vàng danh dự của trường còn đi tìm người này một chút.

Có điều bảng vàng danh dự lớp 11 không có ảnh chụp chỉ có xếp hạng thành tích, sau khi các đàn chị nhìn thấy điểm các môn cân đối xuất sắc của Chu Gia Diên, kinh ngạc cảm thán ra tiếng “Oa”: “Cậu ấy thật là lợi hại, địa lý vậy mà đạt điểm tuyệt đối.”

Có nam sinh bên cạnh đi qua tỏ vẻ không phục: “Bài thi lớp 11 có thể khó tới đó đi. Có bản lĩnh kêu nó tới bắt chước lớp 12.”

“Cậu biết cái gì. Đừng quên bài thi địa lý khai giảng của chúng ta đại đa số câu hỏi chính là đề thi cuối kỳ một lần của bọn họ, đó có thể sử dụng đơn giản hình dung? Cậu nằm mơ à.”

Nam sinh cười mỉa, vội vàng đi qua.

Đối với học sinh lớp 12 giãy giụa để điểm địa lý đạt trên điểm tiêu chuẩn mà nói, điểm địa lý đạt tuyệt đối quả thực có thể nói là trăm năm mới gặp một lần, gần như là việc không có khả năng.

Cách vách lớp 17 là mấy lớp trọng điểm khoa học tự nhiên, tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng. Bởi vì Chu Gia Diên, mỗi khi đến thời gian tan học hành lang đều sẽ có rất nhiều nữ sinh đi qua, cho nên nam sinh lớp khoa học tự nhiên sôi nổi đi ra phòng học, dựa vào cạnh lan can hành lang ghé mắt đánh giá nữ sinh đi ngang qua.

Chu Gia Diên đến văn phòng giúp thầy toán học phê chữa bài thi, gặp Tạ Thừa Châu cũng ở văn phòng giúp chủ nhiệm lớp thống kê danh sách học sinh nghèo khó.

Sau khi chủ nhiệm lớp Một nhìn thấy Chu Gia Diên, gọi hắn lại: “Chu Gia Diên, em lại đây.”