Chương 12

Hứa Lộ Hoa cười ha ha: “Con quản, làm sao lại mặc kệ được.”

Chu Gia Diên xóa bỏ mấy tin nhắn xác nhận của mấy nữ sinh, tắt âm thanh điện thoại. Trở lại trên bàn gỗ, nhéo quả nho cho vào miệng, híp mắt lại cực có hơi thở uy hϊếp nhìn về phía Phương Tri Nịnh: “Lại nói bậy, đánh gãy chân của cậu.”

Phương Tri Nịnh chạy trốn sau lưng bà ngoại Chu: “Bà ngoại, bà phải làm chủ cho cháu, bà xem cậu ấy thẹn quá hóa giận cộng thêm chết không thừa nhận.”

Ông ngoại Chu chậm rãi uống nước trà, nhẹ giọng nói: “Bà già, tôi thấy bà càng sống càng hồ đồ, lời này vừa nghe là biết nói đùa cho vui, cháu ngoại nhà mình bà còn không hiểu sao.”

Bà ngoại Chu oán trách liếc mắt nhìn ông bạn già của mình: “Ha, ông thông minh rồi, tôi ngốc đấy được chưa.”

“Bớt giận, tôi chưa nói lời này.”

“Trong lòng ông không nghĩ như vậy à?”

“Ánh trăng làm chứng, tôi thật sự không nghĩ đến, cũng chưa nói qua.” Ông ngoại Chu ở trước mặt bà ngoại Chu chật vật tìm đường thoát.

Ngày kế sáng sớm, Phương Tri Nịnh rời giường bị đông lạnh giật mình. Cô cắn răng kiên trì rửa mặt xong, xuống lầu ăn bữa sáng.

“Chanh chanh, mặc ít như vậy không lạnh sao?” Bà ngoại Chu vừa lột trứng gà vừa quan thiết dò hỏi Phương Tri Nịnh.

“Còn…… Còn ổn.” Nói xong thì hắt xì một tiếng vang dội.

“Đây là hậu quả do con tùy hứng.” Lâm Hồng nhàn nhạt nói, “Lúc trước tới đã nhắc nhở sẽ hạ nhiệt độ, bảo con mang thêm một cái áo khoác, cố tình không nghe lời.”

Phương Tri Nịnh bĩu môi, vùi đầu chuyên tâm ăn trứng gà bà ngoại Chu lột xong cho cô.

Mỗi người đang ngồi đều mặc thêm áo khoác, chỉ có Phương Tri Nịnh đáng thương hề hề mặc một cái áo ngắn tay, co rút thành một cục nho nhỏ.

Lâm Hồng định cởϊ áσ khoác của mình đưa cho Phương Tri Nịnh, mới vừa buông chiếc đũa, bị Hứa Lộ Hoa ngăn cản: “Chu Gia Diên, tìm trong phòng con một cái áo khoác trước kia cho Chanh Chanh mặc.”

“Vâng.” Chu Gia Diên chậm rì rì nhai trứng gà trong miệng, “Đợi lát nữa tìm cho cậu.”

“Không chờ được, chờ nữa tôi sẽ lạnh chết.” Phương Tri Nịnh đứng dậy, hùng hổ túm chặt mũ áo hoodie của Chu Gia Diên kéo lên lầu.

“Gấp cái gì, lại không phải không cho cậu.”

Tủ quần áo phòng Chu Gia Diên có rất nhiều quần áo hắn để đó không dùng, ném đồ bóng chày cho Phương Tri Nịnh.

Phương Tri Nịnh tiếp nhận, rất có lệ nói: “Cảm tạ ân cứu mạng của lớp trưởng Chu.”

“Không cần cảm ơn, nhớ về giặt sạch trả tôi.”

Ăn cơm trưa xong, vài người lớn vội vàng thu thập hành lý trở về thành phố.

Vạt áo khoác của Phương Tri Nịnh rũ đến đùi, đến từ biệt với ngôi sao nhỏ cách vách.

“Chị Phương, chị lại phải đi sao?” Ngôi sao nhỏ kéo ống tay áo Phương Tri Nịnh, sắp khóc.

“Đúng rồi, ngày mai chị cũng phải đi học. Tết Âm Lịch năm nay chị còn sẽ trở về, đến lúc đó chị đi chơi cầu bập bênh với em.”

“Được rồi.” Ngôi sao nhỏ khổ sở rũ mi mắt. Một lát sau, cô bé ngẩng đầu: “Chị Phương, chị nuôi cún không?”

“Cún?”

“Chị đi với em.”

Ngôi sao nhỏ kéo Phương Tri Nịnh đến trong phòng, ở góc tường có một cái ổ được chế từ quần áo cũ, trong ổ có một con cún rất nhỏ đang ngủ.

“Đây là nhãi con Đại Hoàng nhà em sinh, đã hơn ba tháng. Chị Phương chị muốn nuôi không? Em có thể tặng cho chị.”

Phương Tri Nịnh đã ngồi xổm xuống tay đi sờ soạng trên người, rất nhỏ, càng xem càng đáng yêu.

“Đáng yêu quá! Chị muốn!”

Mặt mày hớn hở ôm cún con đi đến trước mặt Lâm Hồng, Phương Tri Nịnh vừa làm nũng vừa lấy lòng: “Mẹ ơi, mẹ xem con cún này đáng yêu quá, nhà của chúng ta hình như còn thiếu một con cún con, mẹ nói đúng không. Công việc của mẹ và ba đều vội, một mình con ở nhà rất cô đơn.”