“Cái gì!” Phương Tri Nịnh không phục, lại nhặt một hòn đá lên. Liền ném mấy lần kết quả cũng đều giống nhau.
Cô không nhận thua, càng cản càng hăng, đánh trận này thua trận đó.
“Cậu ngốc quá.” Chu Gia Diên vô tình mà cười nhạo cô: “Nếu không cậu cầu xin tôi, tôi dạy cho cậu.”
Phương Tri Nịnh trừng hắn một cái, cúi xuống mặt vài miếng ngói. Đang giận dỗi chuẩn bị ném văng, tay lại bị người khác nắm lấy: “Đưa cho tôi, tôi dạy cho cậu.”
“Không phải không dạy sao?”
“Chăm sóc trẻ em thiểu năng trí tuệ là trách nhiệm của tôi.”
“…”
Chu Gia Diên đem viên ngói dẹp đặt trong tay, ý để cho Phương Tri Nịnh nhìn, sau đó thân thể tiến về phía trước dùng sức ném viên ngói.
Động tác nhanh chóng, sức lực rất lớn.
“Nhìn hiểu chưa?” Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phương Tri Nịnh một cái.
“Hẳn là hiểu rồi.”
Phương Tri Nịnh ở trong đầu nhớ lại một vài động tác của Chu Gia Diên, cuối cùng cầm lấy một hòn đá bày ra tư thế thử một lần.
Ném văng ra miễn cưỡng tạo ra được hai cái sóng nhỏ.
Thấy có hiệu quả, Phương Tri Nịnh lại ném thêm vài viên ngói ra ngoài. Trời xanh không phụ lòng người khác, cuối cùng hai cái sóng nước có thể so sánh được cùng với Chu Gia Diên.
“Còn kém.”
“Hừ!”
Phương Tri Nịnh để lại cho Chu Gia Diên một cái hừ lạnh rồi tiêu sái rời đi, đắc ý trở về nhà.
Buổi tối tết Trung Thu căn phòng sáng suối đêm.
Chu Nghị Minh dọn bàn nhỏ và bàn ghế đặt ở trong viện, bà ngoại Chu mang một đĩa nho ra, quả hồng và bánh trung thu, người một nhà ngồi ở trong viện ngắm trăng, âm thanh ấm áp vui cười truyền ra xa.
Sau khi Phương Tri Nịnh ăn bánh trung thu xong lại cùng ngôi sao nhỏ ra bên ngoài đi ra đường cái, ngôi sao nhỏ lấy ra cái ván trượt ở trong nhà kêu Phương Tri Nịnh cùng cô bé đi chơi.
Ánh trăng ở nông thôn yên tĩnh rất sáng, đường cái không có ánh đèn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ngôi sao nhỏ trượt hai cái liền không còn hứng thú. Phương Tri Nịnh đã không chơi lại cái này nhiều năm, hôm nay lại thấy rất có nhã hứng, hai tay nắm lấy tay vịn, một chân đạp lên ván trượt, một chân khác đặt lên mặt đất, bất tri bất giác đi lại vại vòng. Một bên chơi, một bên còn cười ngây ngô. Trong miệng còn không nhịn được mà hừ nói: “Làm đôi mắt của cậu cười híp lại, để cậu uống coca khiến cậu ồn ào, tôi là muốn tốt cho cậu… ha ha ha ha.”
“Bao nhiêu tuổi còn chơi cái trò này.” Chu Gia Diên khoanh tay, cười dựa vào cửa sân gỗ bên cạnh, cầm điện thoại chụp được bộ dạng ngốc nghếch của Phương Tri Nịnh dưới ánh trăng.
Chơi đến khi trán đầy mồ hôi Phương Tri Nịnh mới trở về, ngồi ở trong viện nghe bà ngoại Chu nói chuyện bát quái trong thôn, vừa nghe vừa cho nho vào miệng.
Chu Gia Diên dựa vào cửa xử lí Q/Q truyền đến mấy tin nhắn xác nhận tin tức của bạn tốt.
Không biết là tên chết tiệt nào để lộ tài khoản của hắn, hôm nay tin nhắn gửi đến vô cùng nhiều, bạn bè xác thực còn có mấy người hòe hoét.
Bà ngoại Chu hạ thấp âm thanh, hướng về phía Chu Gia Diên bĩu môi: “Chắc chắn là giấu chúng ta yêu đương. Cả đêm cầm cái điện thoại, âm thanh tinh tinh tinh.”
Phương Tri Nịnh liên tục thêm dầu vào lửa: “Bà ngoại, bà không biết Chu Gia Diên ở trường học có nhiều nữ sinh theo đuổi như thế nào đâu, cháu còn nhìn thấy cậu ta nắm tay cùng mấy nữ sinh.”
“Thật sao?” Vẻ mặt của bà ngoại Chu kinh ngạc, gọi người đứng cạnh cửa lại: “Chu Gia Diên, cháu đối với tình cảm của người ta phải toàn tâm toàn ý, ngàn vạn lần đừng học mấy thằng nhóc hư trong TV.” Giáo huấn Chu Gia Diên xong, bà ngoại Chu lại quay đầu nhìn về phía Hứa Lộ Hoa đang ngồi ăn dưa: “Quản con trai nhà con chặt vào.”