“Chúng ta chơi bập bênh.”
Hoạt động giữa thôn khá đơn xơ, xung quanh một khối đất trống lắp đặt, bàn đu dây, cầu thang trượt và một ít thiết bị tập thể hình khác.
Phương Tri Nịnh ngồi trên cầu bấp bênh, đỡ lấy tay ngôi sao nhỏ vừa lên vừa xuống vui vẻ chơi đùa.
Suy nghĩ đến thể trọng hai người bọn họ không bình đẳng, Phương Tri Nịnh rất cẩn thận mà ngồi xuống,
Hai người chơi đến không được cũng thành được.
Bên cạnh bàn đu dây có đứa nhỏ được người lớn gọi về nhà ăn cơm, ngôi sao nhỏ không ngừng liên tục bếp bênh lên xuống, chiếm cứ bàn đu dây.
“Chị Phương, chúng ta tới ngồi bàn đu dây đi.”
“Được.” Phương Tri Nịnh chậm rãi đi qua, ngồi trên bàn đu dây hai chân chạm đất, dùng sức đẩy lên phía trước: “Ngôi sao nhỏ ngồi vững.”
Bàn đu dây hướng lên bầu trời trong nháy mắt, Phương Tri Nịnh cảm giác bản thân như bay lên. Ngôi sao nhỏ nhịn không được hét chói tai.
Cái loại cảm giác tự do tự tại này Phương Tri Nịnh từ nhỏ đã rất thích.
Điện thoại trong túi reo lên, đem Phương Tri Nịnh đang bay lên trời kéo xuống mặt đất.
“Trở về ăn cơm.”
Điện thoại gọi xong, đầu bên kia Chu Gia Diên vừa mới bị gọi dậy, giọng khàn khàn mang theo chút ngái ngủ.
“Đã biết.”
Sắc trời dần tối, Phương Tri Nịnh không dám để ngôi sao nhỏ một mình ở bên ngoài, liền gọi cô bé về cùng.
Nhiệt độ ban đêm hạ xuống, người ở bên ngoài có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Ánh trăng vừa lớn vừa tròn, tục ngữ có câu “Mười năm ánh trăng mười sáu tròn” nhưng mấy ngày nay ánh trăng đều nhìn rất đẹp.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng vạn dặm.
Sáng sớm ngày hôm sau, ngôi sao nhỏ lại đến tìm Phương Tri Nịnh đi chơi.
Phương Tri Nịnh còn nằm trong ổ chăn đã loáng thoáng nghe được tiếng trẻ con ở dưới lầu. Ổ chăn thật sự là quá thoải mái, Phương Tri Nịnh thật sự không muốn rời giường.
Ngoài cửa, Chu Gia Diên đập cửa một chút cũng không khách khí: “Phương Tri Nịnh, rời giường ăn sáng.”
Xoa xoa hai mắt nhập nhèm, Phương Tri Nịnh nháp: “Cậu có thể đem bữa sáng lên phòng tôi không?”
“Tưởng bở!”
“Tôi đau đầu, bụng cũng không thoải mái. Dậy không nổi.”
“Có cần tôi đi mời bác sĩ trong thôn đến bắt mạch cho cậu không?” Âm thanh không kiên nhẫn của Chu Gia Diên lọt vào lỗ tai của Phương Tri Nịnh.
Phương Tri Nịnh vùi đầu ở trong chăn, không nghe lời hắn.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Phương Tri Nịnh lại ngủ thϊếp đi.
Lần nữa tỉnh lại, là bị âm thanh của ngôi sao nhỏ đánh thức.
“Chị chị chị chị! Chị lười biếng, rời giường.” Ngôi sao nhỏ quỳ gối trên mép giường, dùng cách xô đẩy trên giường Phương Tri Nịnh.
“Mấy giờ.” Phương Tri Nịnh mơ ngủ ngáp một cái, sờ đến không biết điện thoại đặt ở chỗ nào. “11 giờ.”
Ngôi sao nhỏ ủy khuất ngồi ở đầu giường, Phương Tri Nịnh xoay người xuống rửa mặt, thay quần áo xuống lầu kịp ăn trưa.
Ăn cơm xong, Phương Tri Nịnh mang ngôi sao nhỏ đến rừng trúc bên cạnh đào măng, Chu Gia Diên xách giỏ tre đi phía sau.
“Nơi này có thể đào măng?” Chu Gia Diên tỏ vẻ hoài nghi.
“Có thể, tôi đọc trong sách viết thế.”
Bận việc nửa buổi chiều, ngoại trừ một đống lá trúc lớn, căn bản là chưa thấy được bóng dáng của măng.
Trên đường trở về phải đi qua một cái ao nhỏ, Chu Gia Diên tùy tiện nhặt một cái khối mái ném xuống giữa ao, đánh ra một đợi sóng nước lăn tăn.
Phương Tri Nịnh dừng lại, nhặt một cục đá ra hình dáng lên mà bắt chước. Kết quả “Tõm” một cái chìm xuống ao nước.