Chương 9

Phương Tri Nịnh trải qua ba ngày nghỉ tết Trung Thu ở nông thôn cùng một nhà với Chu Gia Diên

Như Trình Kiêu Kiêu dự liệu, cô đeo cặp sách về nhà liền không mở ra, vẫn luôn đặt ở trong nhà.

May mắn là giáo viên các môn đều không có sắp xếp quá nhiều bài tập, chủ yếu là nhớ lại một số kiến thức sách giáo khoa. Chờ đến lúc trở lại Nghi Nam, một buổi chiều thêm một buổi tối là có thể làm xong được.

Tưởng Huy tìm được Q/Q của Phương Tri Nịnh trong nhóm lớp, thử gửi tin nhắn qua nhưng không được trả lời lại.

Mãi đến khi gửi lời mời kết bạn ba lần, người đối diện cuối cùng mới chấp nhận kết bạn.

[Trình Kiêu Kiêu: Quốc Khánh gửi cho cậu cái gì vậy?”]

[Phương Tri Nịnh: Cậu ta mời tớ đi hát.]

[Trình Kiêu Kiêu: Đừng đi.]

[Phương Tri Nịnh: Tớ biết rồi.]

Phương Tri Nịnh ngồi ở trên ghế mây nói chuyện phiếm cùng Trình Kiêu Kiêu. Các cô lấy cho Tưởng Huy một danh hiệu chính là “Quốc Khánh”, ý rằng người này so với dầu còn trơn hơn.

Nhà ông ngoại Chu ở nông thôn cách xa thành thị, cơ sở hoàn toàn không tốt cũng không kém, cửa thôn chạng vạng tối còn có người quét dọn, còn có một số nhà mở quán đồ ăn vặt. Đường cái rộng mở đi thẳng đến tiểu viện nhà ông ngoại.

Bà ngoại Chu thích hoa, trên sân đầy các loại hoa mà Phương Tri Nịnh không kể hết tên, cuối tháng chín, ở góc tường cây hoa cúc màu tím nhạt cũng đến thời kỳ nở hoa, đúng vào thời điểm đẹp nhất, từng đóa hoa tím nở rộ như pháo hoa.

Phương Tri Nịnh vui mừng mà liên tục chụp mấy tấm ảnh hoa cúc gửi cho Trình Kiêu Kiêu. Nằm ở trên ghế mây nhàm chán, trong alum chọn được chín tấm ảnh chụp cây cối ở nông thôn và ảnh hoàng hôn, tạo thành cửu cung đăng lên mạng. Chỉ trong chốc lát liền thu hoạch được hơn mười like.

Tưởng Huy và Trình Kiêu Kiêu đều đồng thời gửi tin nhắn riêng cho cô.

Nhìn ghi chú “Quốc khánh” trên khung của cậu ta, Phương Tri Nịnh cười đến không nhấc nổi eo. Cứu mạng! Vì cái gì mà hắn lại cho người khác cảm giác láu cá như vậy?

Phương Thanh Viễn ở trong phòng bếp cùng bà ngoại Chu chuẩn bị bữa tối phong phú, Hứa Lộ Hoa và Lâm Mồng hai người không chịu ngồi yên, cầm theo rổ đến vườn trái cây hái quả hồng, ông ngoại Chu và Chu Nghị Minh đến bờ sông câu cá. Chu Gia Diên ở trên lầu ngủ lấy sức, Phương Tri Nịnh ngồi ở trong viện chơi điện thoại.

Bầu trời vạn dặm không có mây, bên ngoài sân nhỏ truyền đến mùi thơm đậm đặc của hoa quế, sân nhỏ của nhà đối diện truyền đến tiếng chó sủa.

Bạn học nhỏ ở bên cạnh để ý thấy xe con đậu bên ngoài sân, biết chị gái Phương Tri Nịnh đã trở về. Chân ngắn chân nhỏ bạch bạch chạy đến của sau ở bên cạnh, nhìn xuyên qua khe hở vào bên trong, nhìn thấy Phương Tri Nịnh ngồi ở trên ghế mây, vui vẻ mà vượt qua cửa gỗ chạy đến chỗ Phương Tri Nịnh, âm thanh mềm mại khiến cho người khác yêu mến: “Chị Phương.”

“A! Ngôi sao nhỏ.” Cô bé nhỏ có biệt danh là ngôi sao nhỏ, hôm nay sáu tuổi, ở trên thị trấn học nhà trẻ lớp lá, là bạn cũ bên nhà bà ngoại Chu của Phương Tri Nịnh.

“Chị Phương, chúng ta ra ngoài chơi đi.”

Phương Tri Nịnh ngồi ôm ngôi sao nhỏ, nhưng mà dùng sức một chút mới phát hiện ngôi sao nhỏ đã không còn như trước kia bất kỳ lúc nào cũng có thể bế lên, chỉ đành dùng nụ cười để che giấu: “Được nha, chúng ta đi nơi nào?”

“Theo em đi đi.” Ngôi sao nhỏ lôi kéo Phương Tri Nịnh ra sân sau, đi đến giữa thôn.