Tiêu Tình Lam là trúc mã của ta.
Mô tả như thế nào nhỉ? Đại khái là kiểu thiếu niên anh tuấn cưỡi ngựa dạo một vòng ở đường lớn phía tây kinh thành, cũng có thể bị các tiểu thư phu nhân ở đường lớn ngõ nhỏ ném trái cây vào người.
Nhược điểm duy nhất là tính tình không tốt, cực kì lạnh lùng kiêu ngạo, không quan tâm đến người khác.
Nể tình lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ta nhịn.
Tất nhiên, vẫn còn có một lý do quan trọng nữa.
Đó chính là ghép đôi cho hắn trong bản vẽ CP, thường được bán rất chạy…
*CP: Couple, cặp đôi.
Thường là ta phác thảo bản gốc, sau đó để hoạ sĩ vẽ lại. Bởi vì tốn nhiều thời gian, giá cả không hề rẻ, nhưng dù vậy, cung vẫn không đủ cầu.
Ta đoán là các vị tiểu thư phu nhân tự biết mình không thể với được Tiêu công tử, cho nên rất vui vẻ theo ta đẩy thuyền CP. Ta đã dựa theo danh sách các công tử thế gia ở kinh thành, lần lượt ghép đôi hắn với mỹ thiếu niên từ hạng hai đến hạng năm, hiệu quả rất tốt.
Ngươi hỏi ta người xếp hạng thứ nhất là ai ư? Đương nhiên là hắn, Tiêu nhị thiếu.
Nhưng từ người thứ sáu trở đi ta không vừa mắt lắm, cho nên ta hướng nanh vuốt về phía thái tử điện hạ trong cung.
Có lẽ là nam chính mới thay đổi quá kính bạo, cuốn sách này lập tức trở nên nổi tiếng...
*Kính bạo (劲爆): Thuật ngữ ám chỉ một cái gì đó vừa mát mẻ vừa rực rỡ, vừa phong cách và tiên phong.
Hôm Tiêu Tình Lam đến hỏi tội, ta còn đang soạn bản thảo cho tình tiết mới, trực tiếp bị bắt tại trận.
Hắn bỏ lại một câu “Tiêu hủy bản thảo, tự mình xử lý những cuốn lưu thông trên thị trường”, sau đó xoay người rời đi.
Ta túm lấy tay áo hắn, tức giận nói: “Gần một năm nay ngươi không tới cửa nhà ta, lần này đến chỉ là vì chuyện này thôi sao? Hỏi tội xong liền muốn đi?”
“Ta còn phải tới tuần phòng doanh bàn giao.” Tiêu Tình Lam nói.
“Ồ, ngươi lĩnh chức Tả Kim ngô vệ của cấm vệ quân, là người bận rộn, nói với ta nhiều hơn một câu cũng không rảnh. Vậy ngươi đi đi! Lần sau đừng tới nữa!”
Ta tức giận xoay người phất tay áo, còn nghĩ hắn tốt xấu gì cũng sẽ dỗ dành ta, nhưng lại không nghĩ tới hắn đi thật...
Sau khi đuổi người đi, ta rất hối hận.
Ta ngồi một mình trên bậc thềm đá ở hoa viên nhỏ trong nhà, một bên ngắt cây cỏ đuôi chó đáng thương, một bên không nhịn được mà nghĩ: Sở Tiểu Ngũ ơi là Sở Tiểu Ngũ, ngươi là con út của Sở gia, bị nuông chiều đến nỗi không biết trời đất là gì, tức giận là liền buông lời tàn nhẫn.