Chương 9: Bắt gặp

Chương 9. Bắt gặp

Phòng Mạnh Tiềm Tinh bố trí như thế này, vừa vào cửa bên tay trái là kệ sách sát tường, bên trong là giường lớn hai mét, hai mặt là tường, đầu giường và giá sách ở một bên. Đối diện giường là TV, bên cạnh là tủ quần áo. Vừa vào cửa bên tay phải là bàn học.

Cho nên, khi Tống Lưu mở cửa đã nhìn thấy Mạnh Tiềm Tinh trên giường.

Cô há to miệng, không thể tin được cô nhìn thấy Mạnh Tiềm Tinh đang tự sướиɠ.

Tối hôm qua Mạnh Tiềm Tinh chơi điện tử, tới gần bốn giờ sáng mới lên giường. Hắn tưởng rằng sẽ ngủ nhanh thôi, nhưng nằm trên giường không tự chủ được mà nhớ lại chuyện xảy ra ban ngày.

Vì thế, không thể tránh khỏi, hắn, nghĩ tới Tống Lưu, mà mộng xuân.

Nội dung trong giấc mơ không thể miêu tả, hắn lăn qua lộn lại tới hơn 7 giờ sáng, thân thể mới bình tĩnh trở lại, nặng nề ngủ mất. Ngủ đến 12 giờ rưỡi, khi tỉnh lại hắn phát hiện nội dung trong giấc mơ hắn nhớ rõ ràng.

Du͙© vọиɠ không thể kiềm chế lại dâng lên.

Lúc nằm mơ hắn đã bắn một lần, qυầи ɭóŧ lúc này dính đầy chất lỏng đặc sệt nhớp nháp, hắn nghẹn đến mức khó chịu.

Hắn kéo qυầи ɭóŧ xuống, móc cây gậy ra ngoài, động tác tay lên xuống, thỉnh thoảng còn dùng sức ấn trước qυყ đầυ một chút, lại sờ tinh hoàn phía dưới.

Nửa người trên trần trụi, qυầи ɭóŧ màu đen bởi vì động tác của hắn mà rớt xuống đầu gối, đầu và bả vai dựa trên gối đầu, bụng ngực căng chặt, hiện ra đường cong đẹp mắt, người nửa thẳng nửa cong, một chân khuất sau chăn mềm.

Lúc này, hắn đã gần đến bước cuối cùng, tay cầm dươиɠ ѵậŧ vuốt lên xuống tốc độ cực nhanh. Qua mấy chục cái, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa, gầm nhẹ một tiếng, bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy trên tay hắn, còn có một ít văng ra giường.

Trong phòng đang mở điều hòa, gió lạnh 24 độ thổi từng cơn.

Thổi đến người Mạnh Tiềm Tinh, hắn cảm thấy rất là thoải mái, giảm bớt khô nóng trên người.

Thổi đến người Tống Lưu, cô lại cảm thấy toàn thân nóng lên, chân cũng không kiềm được mà mềm nhũn.

Cô biết khi mở cửa mà gặp cảnh đó phải lập tức xoay người rời đi, nhưng cô lại không thể khống chế mở to hai mắt mà nhìn, ngắm cái chỗ kia của Mạnh Tiềm Tinh vài lần, rồi sau đó xấu hổ mặt đỏ tai hồng, chạy trối chết.

Từ khi Tống Lưu mở cửa đến lúc rời đi chỉ có mấy chục giây, nhưng lực chú ý của Mạnh Tiềm Tinh đều tập trung vào thân dưới, đương nhiên không chú ý đến cô.

Lúc này hắn đã bắn một lần, côn ŧᏂịŧ còn hơi cứng rắn, hắn thu tay lại không đυ.ng vào nữa, chăm chú hưởng thụ dư vị kɧoáı ©ảʍ lúc nãy, thoải mái thở dài, khóe mắt ngó đến cửa phòng đang khép hờ.

Ba ba của hắn gần đây đều phải đến phòng thí nghiệm mỗi ngày, còn mẹ hắn nếu tìm hắn chắc chắn sẽ kêu lớn tiếng, mà cửa phòng của hắn chắc chắn luôn đóng, cho nên…

Trong lòng Mạnh Tiềm Tinh giật mình một cái, vội vàng lấy khăn giấy lau tay, cầm điện thoại bên cạnh gối, nhìn thời gian Tống Lưu gửi tin nhắn tới, nhịn không được chửi thề, “Mẹ nó!”

Hắn hít sâu hai hơi, vội vàng gửi tin nhắn trả lời ——

—— cậu vừa mới tới đây hả?

—— nhìn thấy cái gì?

—— không nhìn thấy gì cả

Gửi hai tin nhắn cùng lúc, liền nhận được tin nhắn Tống Lưu trả lời, Mạnh Tiềm Tinh thiếu chút nữa không nhịn được mà quăng điện thoại ra ngoài.

Đầu tiên hắn nghĩ tới em gái hàng xóm mà mộng xuân, đang tự sướиɠ lại bị em gái hàng xóm thấy được, quan trọng là người ta không biết những việc này đều là do nghĩ tới cô mà làm!

Sao hắn có thể khốn kiếp như vậy chứ?

Tống Lưu lại gửi dấu ba chấm tới, được, cái này trong lòng hai người đều biết rõ ràng.

Mạnh Tiềm Tinh đau đầu dựa lưng trên giường, hắn không muốn làm Tống Lưu cảm thấy hắn là tên biếи ŧɦái sắc tình, đang nghĩ nên giải thích như thế nào.

Sau một lúc lâu, hắn giống như đang tưởng tượng Tống Lưu ngồi đối diện hắn mà xấu hổ hắng giọng, bắt đầu đánh chữ giải thích.

—— cái kia… cái này… cái đó chính là nam sinh… ừm… hiện tượng bình thường của nam sinh… em coi như không thấy đi…

Tin nhắn vừa gửi đi Mạnh Tiềm Tinh đã hối hận, hận không thể tự tát mình một cái, đây là cách giải thích chó má gì chứ, giấu đầu lòi đuôi, có nam sinh bình thường nào mà buổi chiều còn ở trên giường tự an ủi không, còn để người khác nhìn thấy, hắn là não tàn hả?

Đang chuẩn bị thu hồi tin nhắn giải thích cách khác, đã nhìn thấy tin nhắn Tống Lưu gửi lại.

—— Ưm, em biết rồi, giáo viên môn Sinh đã dạy rồi mà.

Ừm ừa, em biết thì tốt. Anh thật sự không phải biếи ŧɦái. Mạnh Tiềm Tinh vừa nhìn vừa gật đầu.

Hử? Em biết cái gì?

Mạnh Tiềm Tinh lại nhức đầu, nhưng cũng không biết nói gì cho tốt, đành phải ném điện thoại qua một bên, nằm xuống giường.

Hai người đều ăn ý không nhắc lại chuyện này nữa.

Lúc đi bởi, cũng chỉ chơi trong hồ cạn, cũng không nhắc tới nụ hôn kia.

Chỉ là ngẫu nhiên khi nằm mơ, Mạnh Tiềm Tinh luôn mơ thấy Tống Lưu ở bể bơi ngày đó, Tống Lưu thì luôn nhớ tới ngày đó đã nhìn lén Mạnh Tiềm Tinh.

Khi hai người một mình ở chung, giống như đi vào một bầu không khí đặc biệt, thiếu một chút bình thường, lại cẩn thận nhiều hơn.

Mạnh Tiềm Tinh bắt đầu yên lặng chú ý tới Tống Lưu, tuy rằng trước nay vẫn học chung lớp, nhưng ở trường học hắn rất ít khi nói chuyện với Tống Lưu, sau khi về nhà cũng do mẹ Mạnh bảo ‘trông coi’ hướng dẫn em gái làm bài tập, mấy người biết rõ cũng hay trêu chọc coi như là tình cảm anh em đơn thuần.

Nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, hắn ở trường học không kiềm chế được bắt đầu nhìn lén Tống Lưu, đi học nhìn, tan học cũng nhìn.

Nhìn nhìn cũng hơn nửa năm.

Rốt cuộc, hắn phải sắp xếp suy nghĩ của mình rõ ràng lại, cẩn thận suy nghĩ mình muốn gì, vào mùa đông tuyết rơi, bắt đầu hành động.