Chương 8: Trong mộng

Chương 8. Trong mộng

Tống Lưu cả một đêm ngủ không ngon, lăn qua lộn lại, mơ mấy giắc mơ đứt quãng.

Nội dung cụ thể trong mơ đều nhớ không rõ, chỉ mơ hồ xuất hiện một chút sắc thái kỳ quái, tươi đẹp, cảnh vật trong mộng không ngừng đan xen, cô hoàn toàn không thể phản kháng, cũng không có chỗ trốn, cuối cùng bị một con quái vật khổng lồ nuốt sạch.

Đương nhiên, trong mộng còn có…

Mạnh Tiềm Tinh…

Còn chưa đến 7 giờ, Tống Lưu liền mở mắt, một nửa là do nóng, một nửa chắc là do tác dụng của giấc mơ kia.

Cô mặc áo ngủ quần ngủ, lúc này ngực và sau lưng ướt đẫm. Giữa hai chân kẹp một tấm chăn, cổ đè lên gối đầu, vài sợi tóc dính trên mặt, nửa còn lại dính ở sau lưng, đầu ngón chân tự giác cuộn tròn lại.

Không ngờ, cô đột nhiên tỉnh, xoay người một cái liền ngồi dậy.

Tống Lưu còn hơi hoảng hốt, ngồi ở trên mép giường không nhúc nhích, trong đầu giống như có mấy sợi bông quấn quanh vài vòng, thật sự hơi ngu ngốc, duỗi tay lấy ly nước trên đầu giường, nước rót đêm qua, đã lạnh ngắt, khi uống vào thậm chí còn có cảm giác lạnh lẽo, lúc này cô cũng tỉnh táo hơn một chút.

Cô cũng bắt đầu từ từ nhớ lại đêm qua hình như mơ rất nhiều giấc mộng, cảm giác thấy thân thể mình nóng bất thường, chờ cô biết được mình bị gì, cảm giác trái tim đập nhanh hơn, từ trái tim trào ra một luồng luồng khí nóng, trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân.

Vì sao … cô lại trở nên kỳ quái như vậy? Vì sao … cô lại mơ thấy Mạnh Tiềm Tinh?

Nói đến Mạnh Tiềm Tinh, ngày hôm qua, tạm thời, có thể tính là một nụ hôn không…?

Đó chính là nụ hôn đầu tiên của cô.

Cô ngơ ngác ngồi im, trong đầu chỉ còn lại một đống rác, nghĩ không ra gì cả.

Cô nghĩ lung tung thật lâu, cuối cùng, cô phát hiện, hình như cô không thể coi Mạnh Tiềm Tinh là anh trai đơn thuần được.

Thời gian thấm thoát trôi qua, hắn đã trưởng thành, người duy nhất cô ngầm đồng ý trong vô thức có thể tiến vào không gian bí mật của cô. Mặc kệ là trong cuộc sống, hay là trên phương diện tâm lý.

Mà nụ hôn không được tính ngày hôm qua, giống như một hòn đá nhỏ, nhẹ nhàng gõ một cái, đánh vỡ lá chắn mỏng giữa hai người bọn họ, đánh sâu vào nội tâm mà bọn họ chưa từng phát hiện. Cô thừa nhận, cô… thích hắn.

Nghĩ vậy, Tống Lưu lại hơi hoảng hốt, giống như uống phải một ngụm vang đỏ mà hơi say.

Cô ngáp một cái, ngã xuống giường, lại hơi buồn ngủ.

Còn những thứ khác cần đối mặt, để cô tỉnh ngủ rồi nói sau.

Tống Lưu vẫn ngủ đến 10 giờ, sau khi ăn cơm xong, mẹ Tống cắt dưa hấu cho cô, rửa sạch anh đào, một nửa để trong giỏ trái cây, một nửa để trong hộp, nói, “Buổi chiều lúc qua nhà anh trai thì đem thôi, hai người các con ăn rồi đi bơi.”

Tống Lưu nghe thấy hai chữ “Anh trai”, mặt hơi nóng lên, cô không dám nhìn mẹ Tống, chỉ gật gật đầu, bưng hộp trái cây chui vào phòng.

Bây giờ còn sớm, chưa đến 12 giờ.

Ngày hôm qua nửa đêm cô vẫn còn suy nghĩ nên không hẹn thời gian với Mạnh Tiềm Tinh, liền nhắn wechat nói là hẹn buổi chiều mới qua, lúc này cô rảnh rỗi, liền mở TV gϊếŧ thời gian.

Nhưng tâm tư của cô hoàn toàn đặt trên TV, Mạnh Tiềm Tinh vẫn không trả lời tin nhắn, trong lòng cô có hơi lo sợ, cách vài giây ánh mắt lại đặt trên di động.

Cô cứ như vậy vừa lo âu vừa ra vẻ bình tĩnh mà chờ đến 12 giờ 50, trên mặt vui vẻ mà cô không hề phát hiện, nhảy nhót nói tạm biệt mẹ Tống, cầm đồ bơi với trái cây, đi gõ cửa nhà họ Mạnh.

Mẹ Mạnh mở cửa, nói, “11 giờ rưỡi dì đã kêu Tiểu Tinh, nó còn chưa dậy nữa. Con đi kêu nó đi, dì phải đi gửi mail đã.”

Tống Lưu gật gật đầu, nhìn mẹ Mạnh vào thư phòng, đi đến trước cửa phòng của Mạnh Tiềm Tinh, giơ tay gõ gõ, không phản ứng.

Cô lại gõ cửa hai cái nữa, do dự trong chốc lát, liền kêu, “Anh …”

Vẫn không ai trả lời, cô cho rằng Mạnh Tiềm Tinh còn đang ngủ, tay vịn mở cửa ra, chuẩn bị đi vào kêu hắn.

Vừa mở cửa, cô liền kinh ngạc.