Chương 30: Suối nước nóng

Chương 30. Suối nước nóng

Chờ đến khi Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu tắm rửa xong, đã hơn 7 giờ.

Bên ngoài hai người đều mặc một lớp áo ngủ rất dày, bên trong mặc áo tắm và quần đùi để đi tắm suối nước nóng.

Khu phòng cho khách và khu suối nước nóng ở giữa cách một vườn hoa nhỏ, khoảng cách không xa không gần, ở giữa còn có hành lang kính.

Nhưng bên trong mở điều hòa, không khí lạnh lẽo bên ngoài không vào được, sau khi xuống thang máy, Tống Lưu vẫn lạnh đến mức muốn đông cứng, nhảy nhảy mà đi. Cô vội vàng vươn hai tay ôm Mạnh Tiềm Tinh, muốn có thêm một chút hơi ấm.

Mạnh Tiềm Tinh cười nhạo cô giống như chim cánh cụt, còn nói: “Kêu em tắm xong rồi thì sấy tóc đi, bây giờ ở trên người còn nước, không lạnh mới là lạ.”

Tống Lưu không thèm để ý tới hắn, thấy hắn còn đang cười, hơi hơi nghiêng người, muốn đem nước trên tóc giũ vào người Mạnh Tiềm Tinh, ai ngờ dùng sức quá lớn, nước văng ra, nhưng hơn nửa đầu tóc cũng dính lên mặt. Với lại Mạnh Tiềm Tinh trốn quá nhanh, tất cả giọt nước đều rơi trên mặt đất.

Mạnh Tiềm Tinh ở bên cạnh cười ầm lên, “Ha ha ha ha” cười cong cả eo lại.

Tống Lưu gạt bỏ tóc ướt trên mặt ra, rên một tiếng, khóc không ra nước mắt.

Mạnh Tiềm Tinh cười đủ rồi, đi tới dùng tay áo áo ngủ giúp Tống Lưu lau nước trên mặt, lại không đề phòng bị hai tay Tống Lưu giấu ở phía sau vẫy nước lên mặt.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tống Lưu sau lưng đẩy lên phía trước, Tống Lưu còn làm nũng, “Nhanh lên nhanh lên nào, em sắp bị đông chết rồi.”

Cửa suối nước nóng là cửa cảm ứng, Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu đi tới trước cửa cách ba bước, cửa đã mở ra, khí nóng bên trong lập tức bừng lên, Tống Lưu mang dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp chạy vào, không thèm để ý Mạnh Tiềm Tinh.

Mạnh Tiềm Tinh liền ẩm bẩm sau lưng cô, “Qua cầu rút ván.”

Hai người đến nhận phòng, phòng bọn họ đặt là phòng nhỏ nhất, diện tích không lớn, chỉ có một hồ nước nóng không đến chín mét vuông, ngay cửa ra vào có một phòng có tủ để đồ, bên trong góc còn có một phòng tắm vòi sen bằng kính đặc biệt đơn giản.

Mạnh Tiềm Tinh đi theo sau Tống Lưu, đóng cửa lại, đem túi xách bỏ vào ngăn tủ, sau đó cởϊ áσ ngủ, quay đầu lại nhìn thấy Tống Lưu đi đến trước đến cửa sổ sát đất bên cạnh kéo rèm cửa xuống.

Hắn cười nói: “Em sợ người khác nhìn lén chúng ta hả.”

Tống Lưu nói hùng hồn lý lẽ: “Không nhìn lén cũng có thể là do không cẩn thận nhìn thấy thì sao. Giống như chúng ta khi nãy đó.” Đột nhiên cô dừng một chút, lại nói, “Xong rồi, anh nói làm em nhớ lại chuyện khi nãy. A, thật sự phục họ luôn, sao lại có người ở hồ nước nóng làm loại chuyện như vậy chứ?”

Cô vừa nói vừa đi về phía tủ, cởϊ áσ ngủ, đặt vào ngăn tủ.

Mạnh Tiềm Tinh đã xuống hồ, Tống Lưu lại giống như một đứa con nít tò mò mở ngăn tủ ra nhìn đông nhìn tây.

“Tống Lưu em làm gì vậy, xuống đây nhanh lên?”

Tống Lưu xoay người cầm một giỏ tre nhỏ không biết chứa thứ gì trong đó khoe khoang với hắn, “Anh coi em tìm được gì nè, ở đây có hoa hồng.”

Mạnh Tiềm Tinh không nói, nhắm mắt lại dựa vào vách hồ, toàn thân chìm trong nước.

Tống Lưu cũng không nhụt chí, đặt giỏ tre nhỏ ở bên cạnh hồ, tay cầm một nắm cánh hoa hồng, dẫm lên bậc thang vào trong nước, nước chỉ tới đùi cô, Tống Lưu chậm rãi đi tới bên cạnh Mạnh Tiềm Tinh, bắt chước hắn ngồi lên bậc thang ở hồ nước nóng, chỉ chừa bả vai trở lên ở trên mặt nước.

Nước trong hồ khá nóng, lập tức từ dưới chân bốc lêи đỉиɦ đầu, kí©h thí©ɧ Tống Lưu cảm giác thấy lỗ chân lông toàn thân đều được thư giãn, cô quay đầu nhìn chằm chằm Mạnh Tiềm Tinh, một tay nắm chặt cánh hoa hồng, một tay vốc nước hắt lên vai Mạnh Tiềm Tinh, chờ hắn mở to mắt thì trêu cợt hắn.

Mạnh Tiềm Tinh cảm nhận được Tống Lưu đang nhìn chăm chú, cũng biết cô vẫn luôn hắt nước chắc chắn có chiêu sau chờ hắn, nhưng hắn vẫn mở to mắt, kết quả là cánh hoa hồng ập vào trước mặt có cái rơi xuống mí mắt của hắn, có cái vào trong miệng, còn lại đa số bay trên mặt nước.

Hắn không ngờ sẽ như vậy, lập tức giật mình từ trong nước đứng lên, trong miệng “Phi phi lè lè” phun cánh hoa hồng ra, hoàn toàn không biết tất cả nước trong hồ đều ào ào rơi xuống người Tống Lưu.

Hắn đang chuẩn bị tìm Tống Lưu tính sổ, muốn chọc cô, kết quả và cúi đầu đã thấy cả mặt Tống Lưu toàn là nước, còn có cánh hoa hồng dính trên mặt cô, tóc ướt hỗn độn, tức giận phồng má trừng mắt nhìn hắn, rất là chật vật.

Hắn nhất thời sững sờ tại chỗ, không biết nên cười, hay nên tức giận. Nhưng hắn biết, mặc kệ hắn lộ ra biểu cảm như thế nào, chắc chắn Tống Lưu sẽ không bỏ qua cho hắn.

Mạnh Tiềm Tinh hơi xấu hổ khụ một tiếng, duỗi tay đi che đôi mắt Tống Lưu lại, ý bảo cô nhắm mắt lại, rồi vốc một tí nước, động tác mềm nhẹ vẩy lên mặt Tống Lưu, làm cánh hoa hồng rớt xuống, rồi đem mái tóc ướt của Tống Lưu vén ra sau tai, mới ngồi xuống lần nữa.

Nhưng sau khi ngồi xuống, hắn lại không bình tĩnh được, vừa nãy không nhìn thấy nên không có cảm giác gì cả, nhưng hắn vừa đứng lên, lại dựa gần Tống Lưu như vậy, đương nhiên cũng thấy làn da đỏ bừng vì hơi nóng bốc lên của cô.

Tống Lưu vốn rất trắng, nước ấm làm toàn thân cô ửng hồng, trông rất mềm mại.

Trừ cái đó, Mạnh Tiềm Tinh còn thấy được giọt nước dính lên lông mi của Tống Lưu, giọt nước lướt qua khuôn mặt, tới xương quai xanh đầy đặn.

Tất cả những gì lộ ra bên ngoài của Tống Lưu, đều bị hắn phóng đại trong đầu rồi sau đó tiếp thu.

Sau khi ý thức được điều này, Mạnh Tiềm Tinh thả lỏng người, không dám dựa gần Tống Lưu, cố gắng dời sự chú ý lên mấy hồ nước nóng xung quanh.

Khi hắn đang chuẩn bị dựa vào bên cạnh, liền nghe thấy Tống Lưu kêu hắn.

“Bạn học Tiểu Mạnh ơi, bả vai tớ mỏi quá, cậu xoa xoa giúp tớ với.”