Chương 18: Sáu ngày

Chương 18. Sáu ngày

“Ngày mai mấy giờ ba em tới đón?”

“Chắc cỡ 9, 10 giờ đó.”

“Vậy khi nào em về?”

“Chắc ngày 6…, mẹ em không có ở nhà, có thể ba em muốn em ở tới ngày 6. Nghỉ hè em không đến đó, lần này phải ở thêm mấy ngày nữa.”

Mạnh Tiềm Tinh đột nhiên nghiêng qua bên trái một chút, hai tay vói qua ôm lấy khuôn mặt của Tống Lưu, trên mặt vô cùng chân thành tha thiết, “Không thể trở về sớm một chút hả?”

Nửa giờ trước, sau khi chuyện đó kết thúc, Tống Lưu liền muốn đuổi Mạnh Tiềm Tinh về, nhưng Mạnh Tiềm Tinh sống chết quấn lấy cô không chịu đi, còn tắm rửa ở phòng cô. Tống Lưu thay áo ngủ, hắn không chịu về lấy quần áo, chỉ mặc quần jean, nằm trên giường cùng cô.

Tống Lưu không nói gì, đẩy tay hắn ra, ánh mắt im lặng bất đắc dĩ nhìn hắn.

Mạnh Tiềm Tinh làm bộ làm tịch thở dài, lại nằm về lần nữa, “Em đi sáu ngày lận đó, sáu ngày không gặp anh, em không đau lòng hả, không nhớ anh hả?”

“Nghỉ hè em còn đi 2 tuần đó, sao khôgn thấy anh phản ứng gì cả?”

“Lần này khác nhau mà?” Mạnh Tiềm Tinh nhẹ giọng lẩm bẩm, vươn một bàn tay bóp mặt Tống Lưu cho hả giận.

Hắn chỉ cảm thấy Tống Lưu đúng là một cô gái nhẫn tâm, rõ ràng bọn họ vừa mới thân mật như vậy, bây giờ đối diện với 6 ngày xa cách nhau, cảm xúc bi thương không nỡ Tống Lưu cũng không có.

Hắn còn đang suy nghĩ, không có Tống Lưu sáu ngày này sẽ trôi qua như thế nào, so sánh hai bên, trong lòng càng thấy không công bằng, lại càng muốn hành hạ Tống Lưu hơn.

Hắn đè nửa mặt Tống Lưu thành một cái bánh nướng, hắn nghĩ làm như vậy, theo tính tình của Tống Lưu, chắc chắn cô sẽ không nhẫn nhịn, sẽ trả thù hắn, hắn có thể mượn cơ hội…

Nhưng Tống Lưu không có phản ứng, hắn tăng thêm sức lực, Tống Lưu vẫn không phản ứng, hắn cảm thấy hơi khác thường, dùng chân đạp nhẹ Tống Lưu hai cái, Tống Lưu vẫn không nói lời nào.

Vì thế hắn xoay người, phát hiện hai tay Tống Lưu đang ôm bụng, gương mặt trên tay hắn cũng đang biến động.

Mạnh Tiềm Tinh cảm thấy không thích hợp, giương mắt nhìn lên trên.

Phản ứng của Tống Lưu không đúng gì chứ, cô đang cố gắng bịt chặt miệng để không cười ra tiếng!

Vừa thấy hắn nhìn lại đây, cô liền biết không che dấu được nữa, bắt đầu trắng trợn cười to, “Ha ha ha ha ha ha…”

Mạnh Tiềm Tinh biết mình không những không đùa được Tống Lưu, ngược lại còn bị đùa bỡn, tâm trạng liền không vui, không nói lời nào.

Tống Lưu bởi vì muốn trêu cợt hắn mà không nói lời nào, còn hắn không có gì để nói, không biết là cảm xúc tức giận chiếm phân nửa, hay là cảm xúc xấu hổ buồn bực chiếm phân nửa.

Tống Lưu cười đủ rồi, cũng biết mình không nên quá đáng, dù sao cũng phải dỗ hắn, liền ngồi dậy, nửa người trên nằm ở trên lưng Mạnh Tiềm Tinh, đầu ngó qua nhìn hắn, “Giận thật rồi hả?”

Mạnh Tiềm Tinh liếc mắt nhìn cô, không nói lời nào.

Tống Lưu lại cười một tiếng, hai tay duỗi ra bóp mặt của Mạnh Tiềm Tinh, bóp khóe miệng của hắn nặn ra một nụ cười.

“Sao anh giống con gái quá vậy, chỉ là một kỳ nghỉ quốc khánh thôi mà, qua rất nhanh.”

Mạnh Tiềm Tinh vừa bĩu môi vừa lắc đầu, kéo tay Tống Lưu xuống.

Tống Lưu vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy hắn rất đáng yêu, đành phải bò qua, hôn lên mặt hắn, “Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, em gọi điện thoại cho anh mỗi ngày được không?

“Thật?” Mạnh Tiềm Tinh nhướng mày nhìn cô, vẻ mặt không tin.

Tống Lưu dùng sức gật gật đầu.

Mạnh Tiềm Tinh liền cười, xoay người lại nằm thẳng, ôm Tống Lưu lên trên người, từ từ hôn cô.

Tống Lưu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã hơn 9 giờ rưỡi, sắp 10 giờ rồi, cô đánh lên bả vai Mạnh Tiềm Tinh mấy cái, “Sắp 10 giờ rồi, anh mau về nhà đi.”

Mạnh Tiềm Tinh đứng dậy mặc quần áo nhăn nheo bèo nhèo vào, lại khom lưng hôn cô một cái, “Vậy ngày 6 tự em đi xe lửa về đúng không, lên xe lửa thì gọi điện cho anh, anh đến ga đến em.”

Tống Lưu cười khanh khách.