Chương 11: Thích

Chương 11. Thích

Tống Lưu không ngủ thật, nhưng ý thức vẫn luôn mơ mơ màng màng, cũng không biết qua bao lâu, liền nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đứt quãng từ nơi nào truyền đến, lưng cô cũng không biết bị ai chọc vài cái.

Cô mê mang mở mắt, đập vào mắt chính là thân thể tuyết trắng, cô chớp chớp mắt, nghi ngờ mình ngủ nhiều u mê rồi hay sao đó, lại mở mắt nhìn TV một lần nữa, vẫn là cảnh tượng đó.

Một nam một nữ khỏa thân ngồi trong bồn tắm, trên nước có một lớp bọt biển, nửa ngực của người phụ nữ lộ ra trên mặt nước. Người đàn ông từ phía sau ôm lấy người phụ nữ, còn duỗi tay xoa ngực cô ấy, cổ hai người kề sát nhau, nhẹ giọng nói chuyện, người phụ nữ lâu lâu còn quay đầu lại hôn người đàn ông, du͙© vọиɠ trên mặt lộ ra rất rõ ràng.

Tống Lưu trợn to hai mắt nhìn, không thể tin được mình nhìn thấy gì, đây không phải là phim điện ảnh hả? Sao tiêu chuẩn lại lớn như vậy?

Nhất thời cô không có động tác gì cả, chỉ cảm thấy bầu không khí quá mức xấu hổ, không muốn Mạnh Tiềm Tinh biết cô đã tỉnh, liền đem mặt kề sát bờ vai hắn, chỉ dùng đôi mắt liếc nhìn hắn.

Góc độ bị giới hạn, cô chỉ có thấy sóng mũi cao và chiếc cằm căng chặt của Mạnh Tiềm Tinh, còn có đôi mắt híp lại với hàng mi dài. Trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh, rũ mắt xuống, lại nhìn thấy l*иg ngực phập phồng lên xuống của Mạnh Tiềm Tinh lúc hít thở.

Điều hòa không ngừng phun ra hơi nóng, cô cảm thấy cả người rất nóng, hô hấp dồn dập, sau cổ chảy mồ hôi.

Phim vẫn đang tiếp tục, nhưng đã đổi cảnh, hai người ra khỏi bồn tắm, một đường ôm nhau hôn môi đi tới trên giường phòng ngủ, người đàn ông đè người phụ nữ ở dưới người, hai tay đốt lửa trên người cô.

Phim điện ảnh quay vừa lộ liễu vừa kín đáo, tuy rằng không trực tiếp quay thẳng hạ thể của hai người, nhưng tiếng rêи ɾỉ liên tục không ngừng, động tác giao hợp phập phồng, bối cảnh âm nhạc làm người ta mơ màng, làm cho thiếu nam thiếu nữ trong phòng mặt đỏ tim đập.

Mặt Tống Lưu càng ngày càng đỏ, tim đập càng lúc càng nhanh, trong ánh mắt có thêm một chút tìиɧ ɖu͙©, bớt đi mấy phần tỉnh táo.

Ma xui quỷ khiến, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người, đem môi nhẹ nhàng chạm vào cằm của Mạnh Tiềm Tinh.

Rất lạnh nha, cô muốn, thật là thoải mái …

Mạnh Tiềm Tinh đã biết Tống Lưu tỉnh lại từ lâu, đương nhiên cũng đã biết nội dung của phim là gì, cố ý để Tống Lưu ngủ, lại cố ý lựa chọn thời gian chọc cho cô tỉnh lại. Như vậy, đương nhiên cũng là hắn cố ý làm bộ không biết Tống Lưu đã tỉnh lại, để mặc cho Tống Lưu nhìn lén hắn.

Chỉ là, hắn quyết tâm làm người chủ động trước, lại không ngờ Tống Lưu cứ như vậy đã dính vào hắn.

Cảm giác Tống Lưu càng dựa càng gần, hắn đang định nói chuyện, ngay cằm liền cảm nhận được sự mềm mại, tay hắn đang đặt ở bên cạnh liền nắm chặt áo ngủ, nắm rồi lại buông, duỗi tay ôm vai Tống Lưu.

Mạnh Tiềm Tinh cúi đầu nhìn Tống Lưu, rất dễ dàng bắt được vẻ ngượng ngùng, mờ mịt, du͙© vọиɠ, còn có vui mừng trong mắt cô. Lòng hắn liền mềm mại, há miệng nhẹ giọng nói, “Em tỉnh rồi à.”

“Ưm…”

Hôm trộm hắn, đã bị hắn biết!

Đương nhiên Tống Lưu cũng biết Mạnh Tiềm Tinh nhất định đang tỉnh táo, nhưng cô vẫn không nhịn được từ đầu đến chân đỏ bừng, cúi đầu không dám động, cô lại nghe thấy Mạnh Tiềm Tinh hỏi cô.

“Vì sao em hôn anh?”

Tống Lưu ngẩng đầu trừng hắn, cô không tin Mạnh Tiềm Tinh không biết vì sao, bây giờ hắn còn có mặt mũi hỏi cô trước, cô chu miệng chỉ chỉ về phía TV, trong mắt chứa bảy phần tình ý, ba phần hờn dỗi, tức giận nói, “Anh cố ý.”

Mạnh Tiềm Tinh khẽ cười một tiếng, hai mắt nghiêm túc nhìn cô, giọng điệu lại giống như đang dỗ con nít, “Em thật thông minh.”.

Nhìn mặt Tống Lưu vừa xấu hổ vừa buồn bực, còn muốn trừng hắn, Mạnh Tiềm Tinh lại cười một tiếng, cúi người tới gần Tống Lưu, môi chậm rãi hôn lên môi cô. Chờ hai cánh môi gần chạm vào nhau, ngược lại hắn lại đứng im, nhìn hai mắt Tống Lưu chậm rãi nhắm lại, hắn mới mở miệng.

“Thích… Thích em…”

Tiếng cuối cùng biến mất giữa đôi môi của hai người, Tống Lưu nhịn không được mà run rẩy, duỗi tay vòng qua ôm lấy cổ Mạnh Tiềm Tinh, lại bị hắn đưa tới trước ngực, ôm chặt hơn.

Tay Mạnh Tiềm Tinh ôm mặt của Tống Lưu, cắn môi cô, lại không dám dùng quá sức, giữa môi răng khép mở, hắn lại nhịn không được duỗi đầu lưỡi, trêu đùa Tống Lưu.

Tống Lưu bị hắn hôn đến mức thở không nổi, hai người vất vả lắm mới tách ra, cô chỉ nhìn thấy hai mắt Mạnh Tiềm Tinh sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cô, niềm vui mừng bộc lộ ra ngoài, cô ở trong lòng cười cười tên ngốc này, mở miệng nói, “… Cũng thích anh.”

Nói xong, cũng nhịn không được sự kích động trong lòng, chủ động hôn lại hắn.