Chương 7

Mi Giang Ảnh về nhà , vừa về đã gặp Thời Hạ Tiết, nhìn sắc mặt có vẻ không được tốt lắm. Thời Hạ Tiết nói: " Tiểu Ảnh đã về rồi."

Mi Giang Ảnh nhìn Thời Hạ Tiết một cái sau đó gật đầu,Thời Hạ Tiết phát hiện một điều là hiện tại Mi Giang Ảnh đã không còn giống trước kia. Tuy là vẫn không nói lời nào, nhưng mà ít ra đã không còn trốn tránh mọi người nữa rồi.

Thời Hạ Tiết nói: " Uống cốc nước đi."

Mi Giang Ảnh cầm lấy cốc nước đi vào phòng mình. Phản ứng người khác rồi sau đó lại là một loạt các loại quan tâm. Mi Giang Ảnh cảm thấy như vậy rất phiền, cô nghĩ lần sau vẫn không nên phản ứng lại thì tốt hơn.

Quân Dĩ Khinh gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào: "Tiểu Ảnh, chị có thể đi vào không?"

Mi Giang Ảnh nhìn cô, nói: "Không phải cô đã vào rồi sao?"

Quân Dĩ Khinh mỉm cười một cái sau đó đóng cửa lại, nói: "Tiểu Ảnh, em ăn cơm tối chưa?"

"Ừ" Mi Giang Ảnh nhìn Quân Dĩ Khinh như muốn hỏi cô còn có chuyện gì không?

Quân Dĩ Khinh ngượng ngùng cười nói: "Em ăn cơm tối ở đâu?"

Quả nhiên....

Mi Giang Ảnh thật sự không muốn nghe nữa rồi,cô khó chịu nói: " Cô có thể đừng có quan tâm đến chuyện của tôi được hay không? Tôi đi nơi nào, gặp ai, đã làm những gì thì có can hệ gì với cô? Nhiều năm như vậy cô không thấy phiền nhưng tôi thấy phiền Đừng để tôi nghe thấy mấy lời nói này một lần nữa! Đi ra ngoài!"

Quân Dĩ Khinh im lặng trong chốc lát, nói: "Tiểu Ảnh, đây là chị muốn tốt cho em."

Mi Giang Ảnh hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Chúng ta có quan hệ gì sao? tôi có chuyện thì liên quan gì tới cô, cô quản tốt chuyện của cô là được, đừng có nhiều chuyện mà xía vào chuyện của tôi. Coi như tôi cầu cô đó."

Quân Dĩ Khinh còn muốn nói gì đó nữa nhưng Mi Giang Ảnh đã mở cửa trực tiếp đẩy cô ra ngoài.Quân Dĩ Khinh vẫn không phục, Thời Hạ Tiết ở phòng khách mặc dù không nghe được toàn bộ nhưng cũng không khác biệt lắm. Thời Hạ Tiết nói: "Con đừng để tâm nhiều chuyện, học cho tốt là được."

Quân Dĩ Khinh không nói gì, thật ra Mi Giang Ảnh ở bên trong cũng đã nghe được rồi.

Người chính là cãi láo như vậy,thời điểm khi có người khác quan tâm thì lại ngại phiền, nhưng bây giờ không có người ta mặc kệ mình thì trong lòng lại thấy không thoải mái, Mi Giang Ảnh cũng phải tự mắng mình một câu: "Ti tiện."

Quân Dĩ Khinh không nói gì với Thời Hạ Tiết chỉ im lặng trở về phòng của mình. Trước kia Quân Dĩ Khinh không phải muốn quản,nhưng mà hồi trung học Mi Giang Ảnh đã cứu cô một lần , Quân Dĩ Khinh cảm thấy Mi Giang Ảnh cũng không phải người người lạnh như băng. Mi giang Ảnh trở thành người như hiện tại có lẽ nguyên nhân là bởi vì gia đình li hôn a.

Lúc trước cô cũng đã từng nghe Thời Hạ Tiết nói qua, sau khi sinh Mi Giang Ảnh ra thì Loan Nhuế Tịch luôn bề bộn với công việc, cả Mi Trường Thắng cũng vậy. Mi Giang Ảnh liền không có ai trông coi. Về sau, Loan Nhuế Tịch lại càng bận rộn hơn, ngoại trừ lúc buổi sáng là có thể làm chút đồ ăn cho Mi Giang Ảnh ra thì cả ngày cũng sẽ không thấy bóng dáng đâu. Có đôi khi Mi Trường Thắng trở về cũng không thấy được bóng dáng của Loan Nhuế Tịch, cả căn phòng bếp đều lạnh tanh. Vì vậy mà mâu thuẫn của hai người cũng ngày càng nhiều, càng ngày càng bén nhọn. Đỉnh điểm là khi mẹ của Mi Trường Thắng nằm viện, Loan Nhuế Tịch chỉ đi qua thăm một lần sau đó liền đi công tác, không thấy đến nữa.

Mi Trường Thắng cùng Loan Nhuế Tịch cãi nhau một trận sau đó liền ly hôn. Lúc đó đúng lúc Loan Nhuế Tịch bị công ty điều ra bên ngoài, cô cũng liền nhẫn tâm bỏ mặc Mi giang Ảnh ở lại mà mang theo một nửa tài sản rời đi. Nhưng vì Mi Giang Ảnh nên cô cũng không có yêu cầu chia nhà ở.

Quân Dĩ Khinh không có biện pháp lý giải thế giới của họ, cô chỉ biết là. Khi hai người họ ly hôn thì người chịu tổn thương nhất chính là Mi giang Ảnh. Mi Giang Ảnh không giống với tình huống của cô. ba của cô đã mất, tuy là không có ấn tượng quá sâu nhưng cô nhớ rõ là ba mẹ cô rất yêu thương nhau, chưa từng có cãi nhau. Cô cũng không biết Mi Giang Ảnh lúc nhỏ biết được ba mẹ ly hôn thì sẽ nghĩ gì, cho nên hiện tại cô có thể bao dung cho tất cả tính xấu của Mi giang Ảnh.

Mi Trường Thắng là một người ba tốt, tối thiểu là hắn vì cái nhà này mà cố gắng kiếm tiền, lúc cô gặp nguy hiểm liền giống như anh hùng kịp thời xuất hiện. Quân Dĩ Khinh chính là muốn thay Mi Trường Thắng quan tâm đến Mi Giang Ảnh mà thôi.

Mi Giang Ảnh lớn lên không xinh đẹp bằng Quân Dĩ Khinh làm cho người ta đau, nhưng cũng không quá kém đến nỗi như vậy. Thời kì đang lớn này mà không có một cảm giác được yêu đương thì đúng là có lỗi với tuổi tác, lúc này yêu đương chính là đại khuynh hướng. Cho nên cũng có người viết thư cho Mi Giang Ảnh đấy a.

Mi Giang Ảnh nhíu mày, không hề nghĩ ngợi liền ném đi. Ngay cả tên cũng không nhìn, vì sao cô phải làm vậy chứ?

Thời điểm tan học Thiếu Hồng Quân liền đã đến, vừa vặn người nam nhân dạy vẽ cho Mi Giang Ảnh cũng đi cùng. Mi giang Ảnh hỏi Thiếu Hồng Quân: "Sao cậu lại tới đây? Không đúng...Cậu là bay tới đây sao?"

Thiếu Hồng Quân nói: "Phù, trong lòng cậu biết rõ là được rồi. Không nên nói ra nha,"

Nam nhân nói: "Hiện tại bỏ học về sau sẽ thất nghiệp như anh đây."

"Cái kia là không thể a, không phải anh vẫn có thể vẽ tranh sao? Tương lai của em đây chính là một phế vật rồi."

Mi Giang Ảnh nở nụ cười: "Lần đầu nghe được có người nói tương lai của mình là phế vật luôn đấy."

Ba người chuẩn bị rời đi, bởi vì rời đi cho nên cũng không thể nghe được những na nhân ở phía sau đang nói gì.Ngược lại, Quân Dĩ Khinh lại nghe được. Một trong số đó là nam nhân đã viết thư cho Mi Giang Ảnh, bảo là sau khi tan học muốn gặp mặt, kết quả là chính mình thật sự đã bị cho leo cây rồi.

Quân Dĩ Khinh nhìn người đi xa, tâm tình bỗng nhiên trở nên phức tạp.

Mi Giang Ảnh yên bình một thời gian, bởi vì mọi người ở nhà thì cô sẽ tránh đi. Cô cảm thấy ngày trải qua như vậy cũng không tệ lắm, rất thoải mái a. Quân Dĩ Khinh cũng sẽ không ở bên cạnh cô ồn ào suốt ngày.

Hôm nay Mi Giang Ảnh về nhà sớm, về nhà nhìn giày ở của mới phát hiện không có ai ở nhà, như thế đúng là có chút kì quái a. Nhưng như thế cũng tốt, lâu rồi không có được cảm giác không có ai ở nhà. Mi Giang Ảnh mở tủ lạnh ra, bên trong cũng không còn bao nhiêu đồ ăn. Có chút bánh mì cùng hoa quả, cô lấy bánh mì cùng hoa quả ra ngồi trên ghế salon xem tivi một lát. Nhưng chuyển đi chuyển lại vẫn không có gì thú vị để xem, sau khi tan học về cũng không có gì để có thể nhìn một chút.

Mi Giang Ảnh ngại ăn bánh mì quá nguội lạnh, lẩm bẩm nói: "Cơm cũng không có mà ăn,Cái này lạnh như vậy sao mà ăn."

"Mày nói cái gì?"

Mi Giang Ảnh kinh hãi liền vội vàng đứng lên.

"Mày vừa mới nói cái gì?" Mi Trường Thắng tức giận hỏi

"Con...không có nói gì!" Mi Giang Ảnh rụt rè đáp

"Mỗi ngày đều không ở nhà, cũng không biết giúp đỡ làm việc trong nhà. Hiện tại còn mở miệng nói không có cơm ăn? mày chết đói được sao?"

Mi Giang Ảnh không dám nói gì, chỉ im lặng cúi đầu.

"Tại sao mày không nói gì?Mỗi ngày đều chơi đùa bên ngoài, chơi đến điên luôn rồi! mày còn biết có nhà sao?"Mi Trường Thắng càng nói càng tức giận.

"Con..con không có a."

CHÁT..một cái tát đánh xuống,Mi Trường Thắng cũng không có lực khống chế nói: " Còn cãi lại, Sinh mày ra làm gì đây, thà lúc trước không sinh mày ra."

Mi Giang Ảnh nắm chặt nắm đấm, tuy rằng rất muốn khóc nhưng lại nhẫn nhịn,nói: "Đúng vậy a, lúc trước tại sao lại sinh con ra làm gì? Lời này là con nên hỏi ba mới đúng, Sinh con ra là để đánh thôi sao? Để con thành cái thùng trút giận đúng không?"

"Mày có ý gì? nuôi mày lớn như vậy còn sai sao?"

"Sai rồi! Đương nhiên là sai rồi! trước kia nên đem con bóp chết đi, hiện tại cũng sẽ không có người bám lấy ba."

"Mày nói lời này là nói cái gì đây? tao là ba của mày, đánh là vì muốn tốt cho mày mà thôi. Đã thế còn không biết tốt xấu gì, mày nhìn chị một chút đi, nếu mày mà giống nó thì sẽ bị đánh sao?"

Mi Giang Ảnh nuốt nước mắt nói: "Ba dám đánh sao? Người đánh để dì còn không ly hôn với ba! Đúng rồi...ba cũng không sợ ly hôn đâu nhỉ?"

Hai người đang nói qua lại thì Quân Dĩ Khinh trở về, trong tay còn mang theo đồ ăn.Lúc nhìn thấy tình hình trước mắt này liền biết hai người lại cãi vã rồi.

"Chú..." Quân Dĩ Khinh nhẹ giọng gọi.

Mi Trường Thắng không nói nữa, quay qua cười cười với Quân Dĩ Khinh nói: "khinh Khinh đã về rồi, chú đi bệnh viện nhìn mẹ con ."

Quân Dĩ Khinh gật gật đầu, sau đó nhìn qua Mi Giang Ảnh đang ấn tay trên mặt bàn. quân Dĩ Khinh cũng không lắm miệng đi hỏi nguyên nhân là vì sao, từ trong tủ lấy ra một cây kem đưa tới trước mặt của Mi Giang Ảnh. Mi Giang Ảnh cũng không nói chuyện, cô trước tiếp đem kem ném trên mặt đất.

"Phiền phức." Nói xong liền quay về phòng của mình.

Đến thứ hai, Mi Giang Ảnh đi học với gương mặt bị sưng vù, làm mọi người đều bị hù rồi. Danh tiếng của Mi Giang Ảnh bên ngoài là gì ai cũng biết, không chừng đây là bị ai đánh rồi.Lý Mặc Chu nghe được chuyện này liền chạy đi mua thuốc mỡ giúp lưu thông máu. Tâm tình của Mi giang Ảnh đang rất kém, nhận được thuốc mà ánh mắt cô cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném lọ thuốc vào thùng rác. Lý Mặc Chu sửng sốt chốc lát, từ trước đến giờ hắn chưa từng bị đối xử như vậy nha.

Quân Dĩ Khinh nhặt lấy lọ thuốc từ trong thùng rác ra, dùng giấy gói kĩ càng lại, nói với Lý Mặc Chu: "Thực xin lỗi, Tiểu Ảnh không phải nhắm vào cậu đâu." Nói xong liền chạy theo Mi Giang Ảnh, chạy được vài bước lại lui về nói: "Cảm ơn cậu.". Sau đó vội vã chạy theo Mi Giang Ảnh.

Lý Mặc Chu sững sờ tại chỗ, thật muốn tán dương mình vài câu..quả nhiên là hốt thuốc đúng bệnh rồi.

Vì mặt đau nên Mi Giang ảnh không thể ăn cơm. Bữa sáng không ăn được nên đến giữa trưa bụng đói đến không chịu nổi.

Trước mắt Mi giang Ảnh xuất hiện một cốc sữa đậu nành, Mi Giang Ảnh ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên vẫn là Quân Dĩ Khinh. Vì đau nên Mi Giang Ảnh không nói thêm lời nào, đứng lên muốn rời đi.

"Uống một ngụm thôi a." Quân Dĩ Khinh nói với cô.

Mi Giang Ảnh bực bội, vì cái gì mà Quân Dĩ Khinh luôn bám lấy cô cơ chứ, thích quản chuyện của cô, khuyên can mãi cũng không được, cô ta là muốn làm cái gì đây?Thế nhưng mặt đau nên cô cũng không thể lớn tiếng được, Mi giang Ảnh cầm lấy cốc sữa rồi ném đi thật xa, cắn răng nói: "Cút."

Sau khi nói, nước mắt bỗng nhiên liền rơi xuống.

Mi Giang Ảnh sửng sốt, Quân Dĩ Khinh lại thấy rất đau lòng. Mi Giang Ảnh lấy tay chỉ vào Quân Dĩ Khinh nói: "Cút..nhanh lên."

Mi Giang Ảnh không muốn ai chứng kiến cảnh mình khóc,lúc trước cô đã từng thề rồi, đời này cô sẽ không bao giờ khóc trước mặt bất kì ai.

Quân Dĩ Khinh thật sự rời đi, cô chạy tới cửa lớp nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng, cô chạy quay về liền chứng kiến Mi Giang Ảnh đang ôm lấy chính mình khóc.

Quân Dĩ Khinh không chút suy nghĩ chạy qua ôm lấy cô: "Tiểu Ảnh."

Lần này Mi giang Ảnh không có đẩy cô ra. Coi như chính mình cố gắng dũng cảm, nhưng trong lòng vẫn hi vọng có một người có thể nghe được ủy khuất trong nội tâm của mình một chút. Chính là thời điểm bị đánh, bị Mi trường Thắng mắng, thời điểm bị bà nội ghét bỏ. cô hi vọng lúc đó có mẹ ở bên cạnh để ôm và bảo hộ cô.

Ngày đó, Mi Giang Ảnh nghe được một câu hát chính là: _ Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất_ , nhưng mà cô lại không có mẹ.

Quân Dĩ Khinh nói: "Tiểu Ảnh không khóc, có chị ở đây."

Có lẽ là Quân Dĩ Khinh nhất thời xúc động nói ra lời này, thế nhưng nhiều năm như vậy cũng chỉ có cô nói ra câu này. Có lẽ là nghe được nội tâm của Mi Giang Ảnh đi.