Chương 8

Mọi chuyện rồi cũng nhanh chóng như đóa phù dung sớm nở tối tàn, sau khi tâm tình tốt lên thì Mi Giang Ảnh cũng coi sự kiện kia như chưa từng xảy ra. Quân Dĩ Khinh cũng nghiêm chỉnh không nhắc lại. Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang là thời điểm giữ mặt mũi nhất, chớ nói đến Mi Giang Ảnh là người như vậy.

Không đề cập cũng không nhắc lại, Quân Dĩ Khinh cứ xem như mình cùng Mi Giang Ảnh đã tiến thêm một bước.

Qua mấy ngày sau, Mi Giang Ảnh mới biết được Thời Ha Tiết bị bệnh, bây giờ đang phải nằm viện. Bước đầu kiểm tra kết quả không có gì đáng ngại, bây giờ chỉ là đang ở trog bệnh viện điều dưỡng để chuẩn bị làm kiểm tra lần thứ hai.

Quân Dĩ Khinh nói ra Mi Giang Ảnh cũng không phản ứng gì.

Sau đó,,Quân Dĩ Khinh cười nói: " Tiểu Ảnh thích ăn cái gì? đến tối chị nấu cho em. Hiện tại trong nhà chị là chủ bếp đó nha."

"Cô không đi thăm dì sao?"

"Aa, bà ngoại đang ở với mẹ, chú nói là lát nữa cũng sẽ qua đấy. Đêm nay chỉ có hai chúng ta ở nhà, muốn ăn gì chị nấu cho."

Nhìn bộ dạng mong chờ của Quân Dĩ Khinh. Mi Giang Ảnh cũng nghiêm chỉnh mở miệng trả lời. Tình người chính là kỳ quái như vậy, rõ ràng không thích là có thể cự tuyệt nhưng mà thời điểm ở trước mặt thì lại không có ý tứ mở miệng từ chối.

Mi Giang Ảnh cũng cảm thấy kì quái, vì cái gì mà chính mình lại không có ý tứ cự tuyệt Quân Dĩ Khinh kia chứ.

Thời điểm tan học Quân Dĩ Khinh liền chạy đi trước để mua đồ ăn, ra đến cổng cô còn cố ý nhìn ngó xem có thấy đám người kia đến chờ Mi Giang Ảnh hay không. Xác nhận không có cô mới vội vã rời đi. Ở phía sau Mi Giang Ảnh cũng lảo đảo đi ra, Mi Giang Ảnh không đi xe đạp cũng không đi xe buýt nên cô ung dung đi về hướng nhà mình.Bước chân rất do dự, cô thật sự không quá muốn về nhà...Thật ra thì, chính là cô không dám cùng Quân Dĩ Khinh ở nhà ăn cơm, nhưng một bên lại cũng rất mong chờ khung cảnh ấm áp như vậy.

Gần tình thương khả năng liền có cảm giác e sợ như vậy, từ xa đã nhìn thấy nhà mình nên Mi Giang Ảnh cũng không cất bước tiếp. Cô ở tại chỗ đi lại một chút, cũng không dám về nhà.

Hôm đó Quân Dĩ Khinh đợi đến khuya, bài tập đã làm xong, nhà cũng đã dọn dẹp xong xuôi hết rồi. Cô còn đi sang phòng của Mi Giang Ảnh nhìn một cái nhưng cũng không dám đυ.ng vào thứ gì.

Ở trên ghế salon nhìn qua không biết bao nhiêu chương trình, kim đồng hồ dịch chuyển liên tục mà Mi Giang Ảnh vẫn chưa trở về. Kim đồng hồ cứ như vậy chạy tới lui, Quân Dĩ Khinh nằm trên ghế ngủ quên lúc nào cũng không hay.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, việc trước tiên là phải đi nhìn qua phòng của Mi Giang Ảnh trước, nhìn không giống như là đã trở về.Quân Dĩ Khinh nhìn đồ ăn mình làm, sau đó đành cất vào trong tủ lạnh.

Sáng sớm tại cổng trường, Quân Dĩ Khinh chứng kiến Mi Giang Ảnh bước xuống từ chiếc xe của một người nam nhân.Mọi người xung quanh đều xì xào bàn tán, mọi người đã nhận định là Mi Giang Ảnh không sạch sẽ rồi.

Nghe xong những lời kia, trong nội tâm Quân Dĩ Khinh rất khó chịu, vì cái gì mà Mi Giang Ảnh không thể để cho mọi người nói những lời hữu ích đây?

Mi Giang Ảnh thấy Quân Dĩ Khinh nhưng cô lại làm bộ dạng như không thấy. Quân Dĩ Khinh cũng hiểu được ở cổng trường học không phải nơi thích hợp để nói chuyện nên cũng không ngăn Mi Giang Ảnh lại.

Quân Dĩ Khinh nhìn như một con cừu nhỏ mềm mại, rất dễ có thể bắt được. Nhưng nhìn ở một góc độ khác thì đây cũng là thành lũy khó phá nhất. Lý Mặc Chu đυ.ng phải đúng là rất khó, dù cho hắn có phát động cho ai đi qua chuyển lời tới Quân Dĩ Khinh, hay là hẹn gặp mặt một lần thì hắn đều bị từ chối. Dù là không được cấp cho chút mặt mũi thì hắn cũng không có biện pháp.

Mà Mi giang Ảnh bên kia, theo Lý Mặc Chu quan sát thì đây có lẽ nên gọi là tường đồng vách sắt, căn bản là không có chút sứt mẻ. Ván này đúng là khó khăn a..

Sự tình một đêm kia ai cũng không nhắc lại, đương nhiên muốn biết cũng phải đến tìm người liên quan mới được. Từ ngày đó về sau, Mi Giang Ảnh rất ít khi xuất hiện trước mặt Quân Dĩ Khinh.

Vào thời điểm đại hội thể dục thể thao, ánh mắt của Quân Dĩ Khinh đã muốn nhảy vọt qua một nửa cái thao trường để tìm bóng dáng của Mi Giang Ảnh. Giờ cơm trưa cô đi đến lớp của Mi Giang Ảnh thì biết được từ sớm Mi Giang Ảnh đã không ở trong lớp rồi. Chủ nhiệm lớp đối với Mi Giang Ảnh cũng rất thất vọng, bây giờ chỉ cần Mi Giang Ảnh không gây chuyện thì như thế nào cũng được.

Nhìn sắc mặt của Quân Dĩ Khinh không tốt lắm, giống như có cả giặng mây đen tích lại vậy. Đến cả cơm trưa cô cũng không ăn, chạy đi bốn phía tìm người, lúc này cô có chút bực bội rồi.

Dùng Ra- da định vị được thì tốt rồi! Quân Dĩ Khinh tức giận nghĩ trong bụng.

Lý Mặc Chu cũng đi đến lớp tìm Quân Dĩ Khinh, mọi người trong lớp ồn ào nói cô đi tìm người yêu rồi. Lý Mặc Chu nghe vậy tức giận đập bàn sau đó lại bỏ đi tìm Quân Dĩ Khinh,làm mọi người cười vang.

Vì vậy mà Lý Mặc Chu lại có một cái danh xưng là - thánh nhân tìm vợ.

Làm một đoạn truyền thuyết như vậy, cùng thời điểm này Mi Giang Ảnh đang ở một góc trong trường học cùng với mấy người nói chuyện trên trời dưới đất. Người nam nhân dạy vẽ tranh cho Mi Giang Ảnh nay thất tình rồi, ngày đó chính là huynh đệ của hắn kéo Mi Giang Ảnh đi, Mi Giang Ảnh cũng thuận thế đi theo, kết quả là nhìn một đám uống rượu cả một đêm. Tựa như" Uống rượu giải sầu" vậy a.

Trong đó có một người tên Lâm Vĩnh Nhiên, chính là người đưa Mi Giang Ảnh đến cổng trường học lần trước. Quân Dĩ Khinh chứng kiến bọn hắn liền thấy ghét rồi. Tuy rằng lúc này chỉ có thể nhìn ai hút thuốc lá hay không để phán đoán người tốt người xấu, nhưng Quân Dĩ Khinh cảm thấy những loại người này không cần hút thuốc lá thì trên mặt cũng viết rõ hai chữ "Người xấu" rồi.

Nhưng mà hôm nay lại có một chuyện xảy ra, nguyên nhân là có người trong trường học đi ra bên ngoài tiếp xúc với vài người xã hội. học sinh trường học khác đến khıêυ khí©h mà những học sinh bên này cũng không phục. Nếu như chỉ nói qua nói lại thì không sao, nhưng mà trong nhóm của Mi Giang Ảnh có một người tới sau, hút thuốc rồi không cẩn thận ném tàn thuốc đến phía đám người kia. Bọn hắn cũng chỉ bởi vì cái tàn thuốc này mà đã đánh nhau.

Người hai bên giải thích nhưng mà ai cũng không nghe, Lâm Vĩnh Nhiên cho người gọi điện thoại hỏi người vì sao còn chưa tới, nghe được tình huống hắn cũng chạy đi qua xem một chút. Nhìn hai bên hung dữ đánh nhau, Lâm Vĩnh Nhiên sợ là xảy ra chuyện nên ba người năm người trà trộn vào can ngăn. Đang lúc bọn hắn can ngăn,người bên ngoài biết được là bọn hắn tới, bình thường nhìn Lâm Vĩnh Nhiên không thể đối phó. Lần này vừa vặn báo thù.

Cái này, đúng là hỗn loạn đánh một trận a.

Mi Giang Ảnh cũng muốn lên can ngăn, nhưng bị người dạy vẽ tranh khuyên can nên chỉ có thể đứng ở một bên. Có thể là Mi Giang Ảnh đi tới quá gần nên đã bị kéo vào trong cuộc hỗn loạn kia rồi.

Đến khi Quân Dĩ Khinh đi theo đám bọn hắn chạy đến bên này, cô chứng kiến cảnh tượng này không biết phải làm sao nữa, chỉ có thể đứng một bên gọi: "Tiểu Ảnh! Tiểu Ảnh"

Mi Giang Ảnh không biết bị ai túm được tóc, rất đau. Mi Giang Ảnh tức giận, theo bàn tay liền cho người kia một cái đấm xuống bả vai. Quân Dĩ Khinh nhìn thấy vậy sửng sốt một hồi.

Vừa lúc đó Lý Mặc Chu cũng tới, hắn chứng kiến Quân Dĩ Khinh muốn chui vào trong hỗn loạn kia liền vội vàng kéo cô qua một bên, một câu cũng không nói hắn cũng bốc đồng chui vào giúp Mi Giang Ảnh.

Cuối cùng, những người động thủ trong cuộc đều bị cảnh sát dẫn đi. Lúc này, khuôn mặt của Hiệu trưởng đều tái đến cắt không ra máu luôn ròi.

Ở trên xe Mi Giang Ảnh mới hồi phục lại tinh thần, cái này cuối cùng là chuyện gì vậy a?

Lâm Vĩnh Nhiên nói: "Đến cục cảnh sát chớ nói lung tung, cứ nói là không biết bọn ta là được."

"Như vậy sao được? Hơn nữa, việc này chúng ta đều có can hệ"

" Cô còn nhỏ tuổi, bất kể thế nào cũng không thể lưu tên tuổi lại cái nơi bẩn như thế nha." Lâm Vĩnh Nhiên sờ lên đâu cô nói.

Mi Giang Ảnh vuốt tóc mình lầm bầm nói: "Ai bảo các người chõ mồm vào đấy."

Toàn bộ quá trình diễn ra đều đã rõ, nhiều sự tình hiếm thấy hơn nữa thì cảnh sát cũng đã thấy rồi nên cũng không còn lạ lẫm gì. Trẻ vị thành niên thì sẽ gọi tới người lớn trong nhà cùng hiệu trưởng tới, bởi vì liên lụy nhiều người lắm. Còn những người trưởng thành thì sẽ bắt lại vài ngày rồi phạt tiền là xong.

Người lớn đến đón là điều Mi Giang Ảnh sợ nhất, cô không thể tưởng tượng nổi khi Mi Trường Thắng nhận được điện thoại sẽ nghĩ gì. Kết quả là cô đã nghĩ ra hàng vạn loại tình cảnh nhưng một cái cũng không hề diễn ra. Bởi vì Mi Trường Thắng không có đến.

Ngày đó cô chờ đến khi trời tối đen, cảnh sát còn phải đưa cơm của mình cho Mi Giang Ảnh ăn. Mi Giang Ảnh cảm ơn, cuối cùng cảnh sát đành nói: "Được rồi, để chúng ta đưa cháu về."

Cảnh sát cũng không biết vì sao thầy của cô lại từ chối rồi đem trách nhiệm đổ cho Mi trường Thắng, mà Mi Trường Thắng lại cũng không đến.

Mi Giang Ảnh nói: "Cảm ơn, cháu tự về được."

"Chuyện này không được, lỡ như trên đường cháu gặp phải chuyện gì thì phải làm sao?"

Đang nói qua lại thì Quân Dĩ Khinh chạy hồng hộc tới, nói: "Cháu,...cháu tới đón người a."Cảnh sát mỉm cười nói: "Cháu cũng là trẻ vị thành niên chờ người tới đón không phải sao! cháu đón ai?"

"Mi Giang Ảnh"

Mi Giang Ảnh nhìn Quân Dĩ Khinh, lần đầu tiên cô không phản kháng mà chỉ trầm mặc đi theo.

Trên đường về Quân Dĩ Khinh nói: "Thực xin lỗi a, chị đến muộn như vậy. Bởi vì chị đi nhìn Lý Mặc Chu một chút, em cũng thấy đấy đầu của hắn chảy máu rồi, chị chờ cho hắn ra về rồi mới chạy qua đây, xem xong hắn liền chạy tới a." Quân Dĩ Khinh đúng thật tốt, cô cho rằng là Mi Trường Thắng sẽ tới đón nhưng khi từ bệnh viện về đến nhà lại thấy không có ai. Cô gọi điện cho Mi Trường Thắng mới biết được Mi Giang Ảnh vẫn đang còn ở cục cảnh sát.

Mi Giang Ảnh nghe Quân Dĩ Khinh nói liên miên không ngừng, không biết vì cái gì mà biết rõ cô đang suy nghĩ.Đã là đầu thu rồi, mặt trời xuống núi liền trở nên mát mẻ, ngẫu nhiên có gió còn có chút lạnh. Bông hoa bên trong bụi hoa dại đều héo tàn rồi, mọi người đều nói mùa thu là mùa thu hoạch. Mi Giang Ảnh không biết có phải cô cũng đã thu được một phần đại lễ vào trời thu này rồi hay không!

Mi Giang Ảnh cười cười với Quân Dĩ Khinh, Quân Dĩ Khinh thấy vậy liền đỏ mặt cũng không biết cô đang cười cái gì.

Chuyện này, Mi Giang Ảnh không tránh khỏi gặt hái được một lần xử phạt, không bị khai trừ ra khỏi nhà đã là rất tốt rồi.. Hơn nữa cũng không thể tránh khỏi bị Mi Trường Thắng mắng một trận, chẳng qua là...lúc Mi trường Thắng đánh cô thì Quân Dĩ Khinh đã nhanh chóng phản ứng, trước một bước đến ngăn cản ở trước mặt Mi Giang Ảnh nói:" Chú,chuyện này không có can hệ gì với Tiểu Ảnh, em cũng là bị liên lụy thôi!"

Có lẽ nghĩ đến Thời Hạ Tiết vẫn còn nằm viện, Mi Trường Thắng có lẽ thật sự ưa thích Quân Dĩ Khinh a, tóm lại là Quân Dĩ Khinh so với Mi Giang Ảnh đáng tin hơn nhiều.

Mi Giang Ảnh đối với chuyện này đã chết lặng, tùy tiện thôi.

Chịu trách nhiệm là như thế nhưng Mi Giang Ảnh vẫn không thể từ bỏ được việc học vẽ nhiều năm qua, nên là vẫn đi theo bọn Lâm Vĩnh Nhiên. Sự nghiệp của Lâm Vĩnh Nhiên có chút như là làm cho có,lớn lên lại có chút vô lại, thoạt nhìn là người xấu xa đấy a. Quân Dĩ Khinh rất chán ghét hắn.

Lâm Vĩnh Nhiên cũng là mới về nước thôi, hắn cùng tên dạy vẽ cho Mi Giang Ảnh là bạn tốt, lần trước cũng là hắn đem Mi Giang Ảnh chạy. Gần đây hắn cũng không có việc gì, từ cục cảnh sát đi ra liền đi tìm Mi Giang Ảnh để chơi bời một chút, xem như xả đi xúi quẩy.

Mi Giang Ảnh thấy hắn liền chay tới, thời điểm đến cửa xe lại bị người kéo lại.

"Tiểu Ảnh, về nhà ăn cơm đi." Quân Dĩ Khinh bộ dạng nghiêm trọng làm Lâm Vĩnh Nhiên thấy vậy vừa thấy buồn cười mà cũng rất đáng yêu a.

"Cô về đi, tôi còn có việc"

Quân Dĩ Khinh lôi kéo tay của Mi Giang Ảnh không buông, bộ dạng như là em không theo chị đi thì chị sẽ đi theo em vậy.

Lâm Vĩnh Nhiên nói: "Nếu không thì cùng đi a."

Mi Giang Ảnh nói: "a! E là không được rồi" Cô không muốn cho Quân Dĩ Khinh biết mình đang làm gì ,mọi chuyện đang tốt như vậy không thể để bị thất thủ được.

Lâm Vĩnh Nhiên nói: "Đến đi, càng đông càng vui"

" Ta không đi, Tiểu Ảnh cũng sẽ không đi, từ nay về sau đừng đến tìm Tiểu Ảnh nữa, chúng ta vẫn là học sinh." Quân Dĩ Khinh rất nghiêm túc nói.

Lâm Vĩnh nhiên bật cười,nói: "Thật có lỗi, chỉ là rất lâu rồi chưa nhìn thấy người nghiêm túc như vậy. Haizz, Tiểu Ảnh à...Em có chị gái tốt như vậy như thế nào lại cứ đi theo bọn anh làm gì a?"

Mi Giang Ảnh vung tay ra nói: "Nhiều chuyện". Sau đó liền lên xe.