Chương 2

Thiếu Hồng Quân là bạn thân từ bé với Mi Giang Ảnh, sinh ra cùng một khu nên đương nhiên sẽ cùng một đội với Mi Giang Ảnh.

Thời điểm vừa tan học, Mi Giang Ảnh đến bên Quân Dĩ Khinh gọi nói: "Lấy hết đồ trong cặp sách ra."

Đây là lần đầu tiên Mi Giang Ảnh chủ động bắt chuyện nên Quân Dĩ Khinh rất cao hứng nói: "Em có chuyện gì không?"

Mi Giang Ảnh vẫn là một bộ dạng ghét bỏ: "Ai là em của mày? Hôm nay ba đưa cho bao nhiêu tiền tiêu vặt?"

Quân Dĩ Khinh nói: "Hai đồng."

Mi Giang Ảnh đưa tay ra, nói: "Đưa cho ta đi."

"A, được. Tiền ở trong cặp sách, em đi xuống để chị lấy cho."

Mi Giang Ảnh tranh thủ thời gian giữ chặt cô nói: "Này, hôm nay coi như xong.Mày....Nhưng mà,từ hôm sau mày phải đưa cho tao một đồng tiền tiêu vặt, nghe chưa?"

Quân Dĩ Khinh do dự, Mi Giang Ảnh liền tức giận nói: "Thế nào? Không được sao? Đó là tiền của ba tao..nên phải đưa cho tao."

Quân Dĩ Khinh bị nàng hù dọa, ngoan ngoãn gật đầu: "A, được."

Thiếu Hồng Quân lén lén lút lút đi ra từ trong phòng học, nhanh tay bắt lấy cặp sách. Mi Giang Ảnh nhìn thấy vậy, nói: "Được rồi, đi đây."

Lúc Quân Dĩ Khinh trở lại phòng học thì đã không thấy cặp sách đâu nữa rồi.

Mi Giang Ảnh cùng Thiếu Hồng Quân ngồi ở bên cạnh hồ trong công viên mở cặp sách của Quân Dĩ Khinh ra. Nhìn những đồ Quân Dĩ Khinh có cô cũng có, lúc đó tâm trạng Mi Giang Ảnh cũng dễ chịu không ít. Trong này cũng không có đồ gì hay, chỉ là có một cuốn bút kí được viết rất nắn nót, Thiếu Hồng Quân mở ra nhìn,nói: "Oa, viết thật đẹp nha."

Mi Giang Ảnh đoạt lấy, không do dự trực tiếp ném vào trong hồ, nói: "Đẹp cái gì, đồ rác rưởi!"

Thiếu Hồng Quân thấy vậy cũng không dám nói nữa.

Mi Giang Ảnh tìm được hai đồng tiền trong cặp liền đi mua hai cây kem mời Thiếu Hồng Quân ăn.

Thiếu Hồng Quân nói: "Nếu bạn ấy nói với cô giáo thì sao bây giờ?"

"Yên tâm, không phải còn có mình sao?"

"Cậu thật là nghĩa khí."

"Đương nhiên"

Kỳ thật trong lòng Mi Giang Ảnh cũng có chút chột dạ cùng sợ hãi, nhưng mà khi nghĩ đến Thời Hạ Tiết đoạt đi vị trí của mẹ thì cô lại cảm thấy không phục... Mẹ cô mới là xinh đẹp nhất.

Mi Giang Ảnh về đến nhà Thời Hạ Tiết liền tươi cười nói: "Tiểu Ảnh đã về rồi?"

Mi Giang Ảnh hừ một tiếng liền đi vào phòng của mình. Vì Mi Trường Thắng vẫn chưa về nên cô sẽ không giả bộ. Thời Hạ Tiết theo cô đi vào phòng, hỏi: "Tiểu Ảnh có đói bụng không? Cơm đã nấu xong rồi, nếu đói thì con ăn trước đi."

Mi Giang Ảnh nhìn chằm chằm vào cô sau đó đóng cửa lại, nói một câu: "Chán ghét."

Thời Hạ Tiết thở dài rồi trở về phòng tiếp tục công việc của mình.

Đến tám giờ tối thì Mi Trường Thắng cũng trở về, Thời Hạ Tiết đi ra cười nói: "Hôm nay về muộn hơn đấy."

"Ừ, ở đơn vị vừa tiếp nhận hợp đồng nên hơi bề bộn." Mi Trường Thắng cởϊ áσ khoác một bên Thời Hạ Tiết cũng đã bày hết đồ ăn, Mi Trường Thắng nói: "Tiểu Ảnh cùng Khinh Khinh về rồi chứ?"

Đồ ăn đang bê trên tay của Thời Hạ Tiết đột nhiên bị rơi xuống, đĩa vỡ tan tành.

"Làm sao vậy?"

"khinh Khinh." Thời Hạ Tiết chạy đi mở cửa phòng Quân Dĩ Khinh ra, bên trong không có người.

"Trời ..i.i.i. ơi i.i.i....Khinh Khinh chưa có về."

"Cái gì? Em làm mẹ kiểu gì vậy?" Mi Trường Thắng đẩy cửa phòng Mi Giang Ảnh ra, lúc này cô đang dùng cọ vẽ tranh, thấy hắn tiến đến liền tranh thủ cất đi rồi lấy sách vở ra để đối phó.

"Tiểu Ảnh, Khinh Khinh không về cùng con sao?" Mi Trường Thắng vội vã hỏi.

"Không biết! con không có đi cùng nó." Mi Giang Ảnh sợ bị nhìn ra sơ hở gì nên chỉ cúi đầu chăm chú viết.

"làm sao lại không biết? Không phải ta nói hai đứa phải đi cùng nhau đó sao?" Mi Trường Thắng sốt ruột liền hướng về Mi Giang Ảnh quát lên.

"Ai muốn đi cùng nó chứ!" Mi Giang Ảnh không phục cũng hét lên.

"connn!" Mi Trường Thắng tức giận nói không nên lời.

Thời Hạ Tiết mặc áo khoác vào rồi nói: "Để em đến trường xem."

Mi Trường Thắng cũng đuổi theo, lúc hắn đi ra Mi Giang Ảnh chỉ nghe thấy"phanh" một tiếng, Mi Giang Ảnh cũng tức giận liền chốt cửa phòng lại nhốt mình ở bên trong.

Thời Hạ Tiết cùng Mi Trường Thắng đến trường liền nhìn thấy Quân Dĩ Khinh đang ngồi xổm ở trước cửa phòng học. Thời Hạ Tiết tức giận đánh cô một cái nói: "Làm sao tan học mà con lại không về nhà?"

Mi Trường Thắng đem con đến che trở ở trước người, nói: "Em làm gì vậy, sao không hỏi rõ ràng đã."

Quân Dĩ Khinh đã khóc cả buổi, cô đem túi sách làm mất, tìm khắp nơi cũng không thấy nên không dám về nhà, về rồi sợ sẽ bị mẹ mắng.

Mi Trường Thắng lau nước mắt cho cô, hỏi: "Khinh Khinh, con ở trường học làm gì thế? sao không trở về nhà?"

Quân Dĩ Khinh vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn sắc mặt của Thời Hạ Tiết, không dám nói lời nào. Mi Trường Thắng lắc đầu nhẹ nhàng nói:" Không sao, có chú ở đây."

"Cặp sách,,bị mất rồi."

"Cái gì?" Thời Hạ Tiết kinh ngạc hỏi.

Sau đó hai người cùng nhau tìm trong trường học một lượt nhưng cũng không tìm thấy.

Mi Trường Thắng hỏi: "Không thấy cặp sách từ khi nào?"

Quân Dĩ Khinh nói: "Tiểu Ảnh bảo đi ra ngoài, lúc quay trở về phòng học thì đã không thấy nữa rồi."

Mi Trường Thắng nghe xong liền hiểu ra, đây còn không phải là Mi Giang Ảnh làm sao?

Thời Hạ Tiết nói: "Không có chứng cứ, anh cũng không thể tùy tiện oán trách con được."

"Còn có cái gì không đúng?" Mi Trường Thắng tức giận đến mặt đỏ lên.

Vừa về đến nhà, Mi Trường Thắng liền đẩy cửa phòng Mi Giang Ảnh nhưng mà cửa đã bị khóa trái, hắn nói: "Tiểu Ảnh, con mau nói con đã đem cặp sách của chị mang đi đâu rồi?"

Mi Giang Ảnh không nói lời nào.

Mi Trường Thắng đạp cửa quát: "Trả lời"

Thời Hạ Tiết giữ lấy hắn, nói: "Được rồi được rồi, sao anh lại chắc chắn là Tiểu Ảnh làm chứ?"

"Ngoại trừ nó thì còn ai vào đây."

Ở bên trong phòng, Mi Giang Ảnh hung hăng dùng cọ màu vẽ tán loạn, ủy khuất lại quật cường không ra ngoài.

Mi Trường Thắng đi tìm được đồ để phá cửa, nhưng Thời Hạ Tiết lại giữ chặt hắn nói: "Được rồi..được rồi."

Ngày hôm sau, Thời Hạ Tiết liền gọi điện cho giáo viên để hỏi nói thoáng qua tình huống của Quân Dĩ Khinh. Lúc ở trường, Quân Dĩ Khinh đi theo sau Mi Giang Ảnh ra bên ngoài liền chứng kiến Mi Giang Ảnh đem toàn bộ đồ ăn mà mẹ cô nấu đổ hết sạch, còn đem cả hộp cơm ném đi. Vì vụ cặp sách nên Mi Trường Thắng đã trừng phạt là sẽ không cho Mi Giang Ảnh tiền tiêu vặt nữa.

Đến giờ ăn trưa, Mi Giang Ảnh chỉ có thể đi ăn ké cơm của Thiếu Hồng Quân. Quân Dĩ Khinh thấy vậy liền dùng tiền tiêu vặt của mình đi mua một cái bánh mì đưa cho cô, Mi Giang Ảnh đoạt lấy rồi ném trên mặt đất giẫm nát, hướng cô oán hận nói: "Đi chết đi"

Quân Dĩ Khinh có lẽ sẽ không dám đến gần cô nữa rồi.