Chương 1

Mi Trường Thắng cùng Loan Nhuế Tịch ly hôn, hai người từ cục dân chính bước ra liền mỗi người đi một ngả, không hề giống như những kịch bản trong phim là sẽ có cảnh lưu luyến mà chia tay. Loan Nhuế Tịch ly khai được người kia càng xem như được giải thoát, Mi Trường Thắng cũng vậy, thật sự là thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải thoát rồi. Mong là từ nay về sau sẽ không gặp lại nữa.

Nhưng mà điều duy nhất không thể giải quyết chính là đứa con của hai người.

Năm nay, Mi Giang Ảnh tám tuổi, vừa mới lên tiếu học, tuổi nhỏ nhưng thần sắc đã biết tỏ ra lo lắng rồi. Thiếu Hồng Quân hỏi: "Làm sao vậy?"

Mi Giang Ảnh cúi đầu, lề mề bước đi. Thiếu Hồng Quân móc lấy kẹo từ trong túi quần ra cho cô, nói: "Nè, cho cậu"

Mi Giang Ảnh cũng không lấy, Thiếu Hồng Quân liền tự tiện để vào bên trong cặp sách cho cô.

Lúc trước, Mi Giang Ảnh luôn nghe thấy tiếng bố mẹ cãi nhau vào lúc nửa đêm, còn nghe được cái gì mà "Ly hôn" nữa, tuy cô vẫn chưa biết được cái gọi là ly hôn kia nghĩa là gì, nhưng mà trong lòng cô cũng biết được đây không phải chuyện tốt.

Thiếu Hồng Quân bị một đám con trai đang đá bóng ở bên lề đường gọi đi. Lúc đó, ô tô còn chưa có nhiều, một thị trấn nho nhỏ thì tối đa cũng chỉ là xe đạp. Mi Giang Ảnh vĩnh viễn không thể quên được tiếng chửi bậy cùng tiếng cười to nhỏ khi ấy, tựa hồ toàn bộ thế giới đều đem cô bài trừ ở bên ngoài.

Mi Giang Ảnh coi như là ngàn vạn không vui nhưng cũng đã về đến nhà rồi. Trên người cô có chìa khóa nhà, nhưng cô nghĩ chắc là có Loan Nhuế Tịch ở nhà nên cô chỉ cần gõ cửa là sẽ có người mở cửa rồi.

Mi Giang Ảnh gõ hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy ai ra mở cửa. Cuối cùng đành phải lấy chìa của chính mình để mở cửa ra.

"Mẹ, con về rồi" Mi Giang Ảnh buông cặp sách, nhìn thoáng qua phòng bếp ngăn nắp chỉnh tề, sau đó đi vào phòng ngủ: "Mẹ, con đã về rồi"

Không có người.

"Mẹ, con đói bụng" Trong phòng của mình cũng không có ai.

Mi Giang Ảnh đứng yên trong phòng, trong lòng bắt đầu sợ hãi rồi bật khóc.

Hàng xóm bên cạnh tan tầm trở về thấy cửa nhà không khóa, lại còn nghe thấy tiếng khóc của Mi Giang Ảnh, tưởng là có chuyện gì xảy ra liền nhanh chóng đi vào nhà xem. Vào liền chứng kiến Mi Giang Ảnh đang đứng khóc trong phòng.

"Tiểu Ảnh đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì sao? Nhanh nói cho dì nghe"

Mi Giang Ảnh khóc nấc, nói: "Mẹ, tìm không thấy mẹ đâu"

Hàng xóm nghe xong, cảm thấy đau lòng liền ôm Mi Giang Ảnh nói: "Mẹ đi làm chưa về thôi, Tiểu Ảnh không khóc nữa. Đến nhà dì đi, dì làm đồ ăn ngon cho được không?"

Người hàng xóm khóa kĩ cửa rồi để lại một tời giấy gắn trên cửa, xong xuôi mới đem Mi Giang Ảnh đến nhà mình. Lúc tiến vào phòng bếp người hàng xóm càu nhàu một câu: "Nói thế nào đi nữa thì cũng còn đứa con, sao lại không nghĩ cho con cơ chứ?"

Mi Giang Ảnh nghe không hiểu, dì giúp cô rửa mặt xong rồi lau lau qua, sau đó ngồi xuống trước bàn, lúc Mi Giang Ảnh làm bài tập vẫn còn nấc lên vì khóc.

Thời điểm Mi Trường Thắng trở lại thì Mi Giang Ảnh đã ngủ rồi.

Hàng xóm thấy vậy chỉ lắc đầu, thở dài.

Hôm sau Mi Giang Ảnh hỏi bố: "Mẹ đâu?"

Mi Trường Thắng nói: "Mẹ đi công tác ở một chỗ rất xa rồi, từ nay Tiểu Ảnh sẽ ở cùng với bố a"

Trong nội tâm Mi Giang Ảnh biết rõ. Mẹ đã đi rồi, thế nhưng cô cũng không rõ ràng khái niệm "đi" này là như thế nào. Hôm sau Mi Trường Thắng đi công tác, Mi Giang Ảnh đành phải ở cùng bà nội, cô nhịn không được hỏi bà, bà căm ghét nói: "Mẹ mày chết rồi"

Mi Giang Ảnh lại càng hoảng sợ, ngẩn người, bà nói: "Còn không mau đi làm bài tập"

Mi Giang Ảnh kìm nén nước mắt, vừa làm bài tập vừa nói: "Mẹ không chết đâu"

Mi Trường Thắng ly hôn được ba năm thì đột nhiên thông báo là sẽ kết hôn với Thời Hạ Tiết.

Chồng của Thời Hạ Tiết vì tai nạn mà chết, vì người gây ra tai nạn đã bỏ trốn nên cô cũng chỉ biết cố gắng hết sức để chữa trị cho chồng, nhưng cuối cùng vẫn cứu không được. Cho nên từ bé Quân Dĩ Khinh đã không có bố, cô cũng không biết tư vị có bố là như thế nào, nhìn những bạn khác có bố tới đón, có bố yêu thương, cô cũng chỉ biết nhìn mà hâm mộ.

Cô cũng không hỏi qua sự tình của bố mình, cô biết rõ mẹ mình không hề dễ chịu gì, có những đêm cô sẽ thấy Thời Hạ Tiết vụиɠ ŧяộʍ khóc, cho nên Quân Dĩ Khinh rất hiểu chuyện, cô có thể vạch trần vết thương của Thời Hạ Tiết nhưng cô lại không làm vậy, một từ cũng không nói.

Về chuyện Thời Hạ Tiết tái hôn, Quân Dĩ Khinh cũng rất ủng hộ.

Sau đó, Quân Dĩ Khinh liền có một em gái nhỏ tuổi hơn mình ba tháng. Quân Dĩ Khinh sinh ngày 20 -4 còn Mi Giang Ảnh là đầu tháng bảy.

Thời Hạ Tiết không muốn tổ chức hôn lễ nên chỉ lĩnh chứng xong liền chuyển vào nhà Mi Trường Thắng ở.

Lần thứ nhất Mi Giang Ảnh nhìn thấy Thời Hạ Tiết cùng Quân Dĩ Khinh là lúc cô trốn ở phía sau cánh cửa, cô ở trong phòng mình mở hé ra một khe hở nhỏ. Thời Hạ Tiết rất đẹp, một loại xinh đẹp nhu hòa không giống như Loan Nhuế Tịch là xinh đẹp một cách khó tả.

Mi Giang Ảnh chỉ liếc nhìn Quân Dĩ Khinh, sau đó đóng cửa rầm một cái vô cùng vang.

Mi Trường Thắng đang muốn mắng cô nhưng lại bị Thời Hạ Tiết kéo lại, nói: "Được rồi, anh cũng nên hiểu cho tâm tình của nó khi trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm hai người xa lạ" Sau đó quay qua nói với Quân Dĩ Khinh: "Khinh Khinh, về sau em ấy sẽ là em gái của con rồi, con phải ngoan ngoãn ở cạnh em ấy nha"

Quân Dĩ Khinh bất an nhìn cửa phòng đóng chặt, sau đó gật gật đầu.

Mi Trường Thắng sờ lên đầu cô nói: "Vẫn là Khinh Khinh nghe lời"

Mi Trường Thắng sớm đã nghĩ đến Mi Giang Ảnh sẽ không chịu ở cùng phòng nên hắn đã đem phòng sách sửa chữa thêm một cái phòng ngủ cho Quân Dĩ Khinh.

Mẹ của Mi Trường Thắng nói, dù là không có tổ chức hôn lễ thì cũng nên có mấy mâm cơm để cho mọi người biết Mi gia đã cưới thêm một người vợ.

Quân Dĩ Khinh vẫn chưa chuyển lớp, ngày đó cô cho rằng sẽ thấy được Mi Giang Ảnh nhưng mà Mi Giang Ảnh căn bản không có xuất hiện. Cô chủ nhiệm nói, vừa tan học Mi Giang Ảnh đã chạy ra ngoài luôn rồi. Mi Trường Thắng tìm khắp nơi không thấy, hắn gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng.

Thời Hạ Tiết nói: "Nếu không, em cũng đi tìm. Bên kia có ba mẹ em cùng mẹ anh, chắc không có chuyện gì đâu"

Lông mày Mi Trường Thắng vẫn không buông lỏng, xoa xoa mồ hôi nói: "Vậy cũng được, em nói với ba mẹ một tiếng đi, anh đi tìm xung quanh xem"

"Ừm, tìm được con thì ngàn vạn lần không được đánh nó đâu đấy" Thời Hạ Tiết dặn dò.

Mi Trường Thắng thô lỗ đáp một câu rồi vẫy vẫy tay. Thời Hạ Tiết cũng thở dài, đâu chỉ mẹ kế không chịu nổi mà con nhỏ cũng sẽ khó như vậy a.

Sau khi mọi người trong nhà nhận được thông tin liền có thể hiểu được, hai người tranh thủ thời gian đi tìm để cho bọn họ về nhà. Thời Hạ Tiết nói, đến cũng đã đến rồi nên ăn một bữa cơm đã, không thể để bụng đói mà đi được. Sau đó dặn dò Quân Dĩ Khinh ăn cơm xong xuôi thì đi làm bài tập.

Quân Dĩ Khinh rất hiểu chuyện gật đầu. Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cảm thấy người lớn trong nhà ai cũng sốt ruột. Sau khi ăn cơm cô nói với bà ngoại một tiếng liền đi đến công viên nhỏ ở bên cạnh nhà chơi. Thật trùng hợp là cô lại gặp được người mà mọi người vẫn đang sốt sắng đi tìm - Mi Giang Ảnh.

Mi Giang Ảnh vừa đói vừa đau, nhưng mà cái đau này lại cũng không thể so với ủy khuất trong lòng khi có người khác đến cướp đi nhà mình. Cô không thích Thời Hạ Tiết cùng Quân Dĩ Khinh, hai người là người xấu vì đã cướp đi bố của cô, cũng là ác nhân vì đuổi mẹ cô đi mất. Cô mới không thèm cùng người xấu kia ăn cơm.

Mi Giang Ảnh ngồi trên bàn đá khóc một hồi lâu, cô thấy thật nhớ mẹ, mẹ cô thường cho cô ăn mặc đẹp để cho các bạn cùng lớp đều hâm mộ. Mẹ sẽ nhéo mặt cô nói cô là tiểu nha đầu. Nhưng bây giờ lại không thấy mẹ nữa rồi.

Quân Dĩ Khinh thấy Mi Giang Ảnh đang ngồi co quắp, hai người đã ở cùng nhà được hai tuần lễ nhưng mà Mi Giang Ảnh vẫn luôn không xuất hiện, cũng không nói câu nào. Thời Hạ Tiết nói cho cô biết là nhất định phải đối xử tốt với người em gái này, Quân Dĩ Khinh cũng không biết phải làm thế nào mới là tốt nữa! Nhìn Mi Giang Ảnh khóc như vậy, có phải nên lau nước mắt cho em ấy hay không?.

Quân Dĩ Khinh lấy ra một cái khăn từ trong túi áo, sau đó đi qua nói: "Em lau nước mắt đi"

Mi Giang Ảnh thấy cô thì có chút sửng sốt, sau đó lại hận thù đoạt lấy cái khăn, hung hăng bóp rồi ném xuống đất giẫm vài cái.

Quân Dĩ Khinh cũng bị hù dọa không ít, Mi Giang Ảnh cầm lấy túi muốn rời đi, Quân Dĩ Khinh nói: "Em, Em không về ăn cơm sao?"

Mi Giang Ảnh vừa chảy nước mắt vừa nói: "Ai là em của mày? Ăn cái gì kệ tôi" Đây là lần đầu tiên cô nói lời thô tục như vậy.

Quân Dĩ Khinh bị mắng cũng không nói gì, cô thấy người em này thật khó ở chung, thế nhưng vì bây giờ không có mẹ càng thêm phiền toái, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Sau đó đi theo phía sau Mi Giang Ảnh.

Mi Giang Ảnh lau khuôn mặt, hướng Quân Dĩ Khinh nói: "Chớ có đi theo tôi, mày không thấy mày phiền hả?"

Quân Dĩ Khinh cong miệng lên nói: "Thế nhưng, em không đi ăn cơm sao? Tất cả mọi người đều ở đó mà"

Mi Giang Ảnh nhíu lông mày, hai mắt sau khi khóc đỏ bừng, sau đó nhặt lấy hòn đá ở ven đường ném về phía Quân Dĩ Khinh, nói: "Đi mà ăn đi! Các người đều đi ăn hết đi!" Càng nói càng tức giận, nước mắt không ngừng được mà rơi lã chã.

Lần này Quân Dĩ Khinh thật sự bị dọa đến ngẩn người, trong nội tâm bối rối, cô nhìn bốn phía xem có thể nhìn thấy người nào quen hay không. Mi Giang Ảnh khóc đến lợi hại, có một người gần đó đến hỏi, Quân Dĩ Khinh khoát tay nói: "Em ấy là em gái của cháu"

Mi Giang Ảnh khóc nên cái gì cũng đều không nghe, cũng không có biện pháp phản bác lời của Quân Dĩ Khinh vừa nói.

Người nọ nói: "Vậy các cháu mau về nhà đi"

Quân Dĩ Khinh lôi kéo lấy Mi Giang Ảnh hướng về phía khách sạn, đi được một đoạn liền bị tiếng khóc của Mi Giang Ảnh làm ảnh hưởng, nghĩ đến rất nhanh sẽ gặp được bố nên cô cũng không nhịn được mà khóc theo.

Về sau nghe Thời Hạ Tiết nói, lúc ấy chứng kiến hai đứa nhỏ khóc đến nấc lên, cảm giác chua xót trong lòng không thể hiểu thấu được. Thời Hạ Tiết có thể hiểu được cảm thụ của Mi Giang Ảnh. Nguyên nhân lớn nhất làm cho đứa nhỏ này ủy khuất, cho nên về sau Thời Hạ Tiết càng thêm yêu thương Mi Giang Ảnh.

Mặc dù Thời Hạ Tiết và Quân Dĩ Khinh đối với Mi Giang Ảnh rất tốt, nhưng vẫn không thể thay thế vị trí của Loan Nhuế Tịch trong lòng Mi Giang Ảnh, cô vẫn rất chán ghét hai mẹ con họ, Thời Hạ Tiết thì không có biện pháp nhưng đối với Quân Dĩ Khinh lại không có vấn đề, huống chi hôm sau Quân Dĩ Khinh còn chuyển trường đến học cùng lớp với cô.

Thành tích của Quân Dĩ Khinh rất tốt, vừa tới lớp liền được rất nhiều bạn ưa thích. Tuy nhiên, trẻ nhỏ kết bè phái cũng rất nghiêm trọng đấy a. Quân Dĩ Khinh vừa đến, ai cũng không quen biết nên chỉ có thể đi theo Mi Giang Ảnh.

Mi Giang Ảnh lại không để ý đến cô, hai chữ chán ghét đều hiện rõ trên mặt.

Thiếu Hồng Quân hỏi: "Bạn ấy là chị của cậu sao?”

"Mình không có chị."

Thiếu Hồng Quân nói: "Mình xin lỗi"

"Hừ!" Mi Giang Ảnh liếc nhìn Quân Dĩ Khinh, nói với Thiếu Hồng Quân: "Mình chán ghét nó! Nói cho cậu biết, nếu mọi người dám cùng nó chơi đùa, mình sẽ không chơi với mọi người nữa"