Chương15

Bà nội của Mi Giang Ảnh đột nhiên bệnh tình nguy kịch, phải đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.Bác sĩ nói nhìn có thể sẽ không qua hai ngày này a,nhưng cũng không thể nói là không còn có chuyển biến.Lúc Mi Trường Thắng đến bệnh viện thì đã cấp cứu xong, Thời Hạ Tiết muốn canh giữ ở nơi này nên lại để cho hai người quay về đi ngủ.

Thời Hạ Tiết nói: “Nếu như vậy thì Khinh Khinh cùng Tiểu Ảnh về nhà đi, ở chỗ này cũng vô dụng, các con còn phải đi học.”

Mi Trường Thắng đưa tiền gọi xe cho Quân Dĩ Khinh, nói: “Các con về trước đi, bố sẽ chờ mẹ về nhà.”

Mi Giang Ảnh ở bên ngoài xa xa nhìn bà nội, cả phòng đều là máy móc, Mi Giang Ảnh phải dùng một chút thời gian mới phân biệt được là bà cô nằm ở ở đâu.

Quân Dĩ Khinh kéo tay của cô nói: “Đi thôi.” Quân Dĩ Khinh cũng không có mấy ấn tượng tốt về người mẹ của bố dượng, nhất là khi bà còn từng đánh Mi Giang Ảnh.

Bên ngoài xe chạy đông nghẹt, Mi Giang Ảnh nhớ tới bị ý định bị cắt đứt kia, có lẽ là không nên nói? Được rồi, dũng khí này về sau cô cũng không có biện pháp nào mà mở miệng. Nghĩ đến, nếu như sau này ngay cả chị em cũng không phải, đây chẳng phải là được không có ngược lại còn mất?

Quân Dĩ Khinh liếc trộm nhìn qua Mi Giang Ảnh, không biết vì cái gì mà cô có cảm giác có chút đáng tiếc. Nước chảy bèo trôi đều không có cơ hội, tuy rằng cô cũng không biết mình đang chờ mong cái gì.

Ngồi ở trên xe taxi, Mi Giang Ảnh lựa chọn ngồi bên ghế lái phụ, Quân Dĩ Khinh ở phía sau có thể can đảm nhìn Mi Giang Ảnh. Mi Giang Ảnh có thể cảm nhận được có người đang nhìn mình,nhưng cái gì Mi Giang Ảnh cũng không nói,cô cũng cho là mình không biết. Có một số việc, bỏ lỡ liền chính là bỏ lỡ, lkhông còn cơ hội tìm lại.

Quân Dĩ Khinh đang mơ hồ về biến hóa của mình, nhưng mà cái gì cũng không hiểu ra được, chính là cách xa Lý Mặc Chu rất nhiều. Khả năng tự mình nghĩ đến cũng nhiều lắm, hay là một mực để ý đến em gái nhưng khi thấy cùng người khác thân cận mới có điểm cảm giác kỳ quái sao?

Lý Mặc Chu đúng là một mực bị oan, liền cả cơ hội giải thích cũng không cho, Lý Mặc Chu thật muốn bắt được cái người bịa đặt hỗn đản nào đó. Hắn thật vất vả mới cùng Quân Dĩ Khinh tiến một bước, nhưng mà cứ như vậy bị lời đồn làm hỏng, hắn như thế nào cam tâm chứ!

Bạn hắn truyền đến tờ giấy nói: “ viết thư cho cô ấy! Đồ ngốc!”

Thật không hổ danh là bạn tốt.Sau khi tan học hắn đặc biệt đi mua giấy viết thư cùng bút mới đường hoàng rất xinh đẹp, Lý Mặc Chu ngồi ở trước bàn rất lâu, cho dù là cuộc thi sáng tác văn cũng không có nghiêm túc như lần này. Lý Mặc Chu viết nháp nhiều lần, nhưng mà mở đầu đều cảm thấy không tốt.

Lần thứ nhất a, đây coi như là thư tình a.

Quân Dĩ Khinh cũng là lần đầu tiên nhận được thư này, sau khi cầm trong tay,mọi người chung quanh nói: “Đây là thư tình a?”

Thư tình? Quân Dĩ Khinh không có gì hứng thú, ngược lại trong nội tâm có chút cảm giác mệt mỏi.

Thời điểm tan học về Quân Dĩ Khinh mới nhìn , phía trên ghi hơn phân nửa đều là nói về tâm tình của hắn. Sự yêu thích truyền đạt vô cùng tốt, nhưng mà chỉ có hai câu cuối cùng mới đúng trọng điểm —— tớ không thích Mi Giang Ảnh, Mi Giang Ảnh cũng không thích tớ.

Quân Dĩ Khinh nhẹ nhàng thở phào, nhưng lại không phải là bởi vì Lý Mặc Chu không thích Mi Giang Ảnh —— Mi Giang Ảnh mới là trọng điểm. Quân Dĩ Khinh cảm giác mình vô cùng xấu xa, vì cái gì Mi Giang Ảnh không thể yêu thích người khác chứ? Thời điểm Lý Mặc Chu quấn ở bên người cô Mi Giang Ảnh cũng không nói gì, chính mình lại làm mất danh nghĩa một người chị.

Mi Trường Thắng bởi vì mẹ bệnh mà rất thất vọng, buồn bã,hắn ở nhà uống rượu. Quân Dĩ Khinh tan học về liền đi bệnh viện trước để nhìn Thời Hạ Tiết. Mi Giang Ảnh cho rằng cô có thể ở nhà nấu cơm, một phút đồng hồ cũng không trì hoãn để nhanh chóng trở về, lại chỉ nhìn thấy Mi Trường Thắng đang uống rượu.

Mi Giang Ảnh đã không nhớ được giữa bọn họ từ lúc nào đã không ở một mình như vậy, nhìn qua Mi Trường Thắng , Mi Giang Ảnh có thể nghĩ ra xúc động của hắn.

Mi Trường Thắng thấy cô đã trở về, suy nghĩ một chút vẫy tay, nói: “Đến đây.”

Mi Giang Ảnh đứng lặng.

“Tới đây a.”

Lúc này Mi Giang Ảnh mới buông cặp sách xuống, ngồi ở phía đối diện của Mi Trường Thắng , Mi Giang Ảnh cúi đầu không nói, cô nhìn đôi tất trên chân mình. Nói thật thì cô không nhớ rõ chính mình đã mua qua đôi tất này… Không, cô chưa từng có tự mua qua cái gì, đều là Thời Hạ Tiết cùng Quân Dĩ Khinh đi mua , sau đó cho cô mang một ít về dùng.

Nói như vậy, Quân Dĩ Khinh đối với cô thật sự rất tốt. đồ vật Quân Dĩ Khinh mua cho mình đều là thuần sắc, mua cho cô đều mang một ít đáng yêu xinh đẹp bịp bợm. Ngay từ đầu cô không có chú ý, chỉ cho là do Quân Dĩ Khinh là thích mà thôi, về sau có một ngày cô không cẩn thận nghe được Thời Hạ Tiết cùng Mi Trường Thắng nói chuyện mới biết những đồ Quân Dĩ Khinh mua cho cô đều cẩn thận chọn lựa mới lấy.

Nhưng mà lúc giao đến tay cho Mi Giang Ảnh, ngay cả nhìn cô cũng lười nhìn một cái.

A, chính mình là người như vậy, sao có thể làm cho người ta yêu thích đây? Mi Giang Ảnh không so đo lý do Quân Dĩ Khinh đối tốt với cô lúc ban đầu, chẳng qua là có người đối với mình tốt như vậy cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Mi Trường Thắng có chút men say, trong miệng cũng tùy tiện nói ra nhiều hơn. Hắn nói lên bố của mình mất sớm, mình là được một mình mẹ nuôi lớn, mẹ ăn mặc tiết kiệm để chu cấp tiền cho hắn đọc sách, rút cuộc hắn cũng đã có chút tiền đồ, có thể cưới vợ lại để cho mẹ hưởng phúc. Không nghĩ tới vẫn để cho mẹ phải bận tâm.

Trong lời nói lơ đãng liền mang Loan Nhuế Tịch ra nói, Mi Giang Ảnh không muốn nghe bọn hắn đánh giá Mẹ của chính mình.

Loan Nhuế Tịch công tác bề bộn nhưng cũng sẽ mua cho cô quần áo, cũng sẽ chải tóc cho cô, cũng sẽ tắm rửa cho cô. Ngẫu nhiên sẽ có một hai lần quên nấu cơm nhưng mà Mi Giang Ảnh căn bản cũng không để trong lòng.

Thế nhưng mà ý kiến của cô quan trọng sao?

Đương nhiên không. Mi Trường Thắng chẳng qua là muốn tìm người để trò chuyện, phát tiết một lúc mà thôi.

Công việc của Loan Nhuế Tịch càng ngày càng bận rộn, cũng bận rộn nên không thể chiếu cố được mẹ chồng, kỳ thật Mi Trường Thắng cũng giống như vậy . Lúc thời kì sự nghiệp đang lên ai cũng không muốn buông tha cơ hội, thế nhưng là thân là người vợ, Loan Nhuế Tịch sẽ càng có nhiều cái phải bận tâm.

Mi Giang Ảnh cúi đầu vẫn không nói lời nào, nghe bố quở trách mẹ của mình đủ loại không tốt, cô cũng chỉ có thể cúi đầu gảy móng tay. Mọi chuyện tranh luận khi còn bé in dấu thật sâu trong đầu, còn nhớ cái mảnh nhánh mây, cái chổi quất vào trên người đau nhói, nhớ tới vậy nên Mi Giang Ảnh cũng không dám nói lời nói.

Mi Trường Thắng nói liên miên rất lâu, Mi Giang Ảnh ngồi đó câu nghe câu không, ngồi đến eo mỏi nhừ.Lúc Quân Dĩ Khinh trở về thấy hai người đang nói chuyện, cười cười nói: “Chú, con đã trở về. Mẹ nói bà cũng ổn rồi, nói không chừng có thể qua được.”

Mi Trường Thắng nhìn thấy Quân Dĩ Khinh liền cười, đây là dáng tươi cười Mi Giang Ảnh chưa từng thấy qua .Khi còn bé Mi Giang Ảnh rất ghen ghét Quân Dĩ Khinh có thể làm Mi Trường Thắng yêu thích, cho nên liền đối với cô làm mấy chuyện xấu,nhưng mà bây giờ, cô lại thấy có chút may mắn vì Mi Trường Thắng ưa thích Quân Dĩ Khinh.

Cái nhà này coi như là không có cô thì cũng có thể bình thường như mọi ngày.Trước kia Mi Giang Ảnh từng nghĩ chính mình có bao nhiêu trọng yếu, nếu như một lần rời nhà trốn đi thì có phải sẽ Mi Trường Thắng coi trọng hay không?hay lại để cho hắn đối với chính mình đỡ một ít đây?

Chỉ có điều những vết đau trên người làm cho cô không dám xằng bậy, mình cũng không nghĩ bản thân trọng yếu như vậy. Mà bây giờ lại có cơ hội tốt —— kỳ thi Đại học.

Mi Giang Ảnh không muốn ở trong nhà này, cô mượn kỳ thi Đại học là cơ hội... nói không chừng có thể triệt để rời khỏi nơi đây.

Cô không nỡ bỏ Quân Dĩ Khinh, những năm gần đây cô đối với mình thật sự tốt. Không biết sau khi ra khỏi cánh cửa cái nhà này còn có thể tìm được một người đối với chính mình tốt như vạy hay không… Lý Nhất Ẩn nói không thể bởi vì nhất thời xúc động mà đi phá hủy người ta a, huống chi nếu quả thật mất đi Quân Dĩ Khinh, ngay cả cái nhà để tránh mưa cô cũng không có.

Nói có đạo lý.

Bà của Mi Giang Ảnh đã tỉnh lại, trải qua lần này Thời Hạ Tiết chủ động nói rlà cho bà ở tại trong nhà mình để thuận tiện chiếu cố. Mi Trường Thắng đương nhiên đồng ý, lại để cho Mi Giang Ảnh đem gian phòng của cô nhường lại. Quân Dĩ Khinh nghe xong có chút đau lòng, chủ động nói: “Để cho bà ở phòng của con đây a, Tiểu Ảnh không cần dọn .”

“Thế nhưng là…” Thời Hạ Tiết cùng Mi Trường Thắng đều có điểm do dự, bởi vì phòng của Quân Dĩ Khinh kia không rộng rãi thoải mái bằng gian phòng của Mi Giang Ảnh.

“Đồ đạc của con không nhiều lắm, lập tức chuyển xong thôi.” Hầu như không cho Mi Trường Thắng cùng Thời Hạ Tiết cơ hội phản bác, Quân Dĩ Khinh đã bắt đầu sửa sang lại đồ đạc của mình.

Mi Giang Ảnh trầm mặc như trước, thế nhưng mà ý niệm rời nhà trong đầu của cô càng ngày càng mãnh liệt.

Người tốt như vậy, nhất định không thể bị chính mình dụ dỗ.

Mi Giang Ảnh giúp Quân Dĩ Khinh đem quần áo một chồng lại một chồng dời tới chính trong tủ của mình treo quần áo lên, lúc này mới phát hiện đồ của Quân Dĩ Khinh thật sự không nhiều lắm, tối đa cũng chỉ là sách. Cô rất ưa thích mua cho mình thứ đồ vật như bút, laptop, cục tẩy,hộp văn phòng phẩm , cài tóc, những vật nhỏ này Mi Giang Ảnh cũng không thiếu, cũng không cần mua. Quân Dĩ Khinh lại mua cho cô rất nhiều. Nhất là khi biết cô học vẽ tranh, bút máy căn bản không có thiếu.

Tiền tiêu vặt của Mi Giang Ảnh so với Quân Dĩ Khinh ít hơn một nửa, vốn chỉ đủ cho bản thân ăn mà thôi, Quân Dĩ Khinh lại hay dùng tiền tiêu vặt của mình cho cô.

Giường của Mi Giang Ảnh hai người ngủ cũng thoải mái, đồ của Quân Dĩ Khinh còn chưa thu thập xong, Mi Giang Ảnh đã đem giường thay đổi sạch sẽ vỏ chăn cùng ga giường rồi.

Quân Dĩ Khinh vào nhìn căn phòng bị sửa sang thay thế kia, Mi Giang Ảnh đang cúi đầu, chỉ lộ ra một bên mặt. Bộ dạng xa cách lại có chút nhạt nhẽo. Quân Dĩ Khinh đi qua giúp , Mi Giang Ảnh nhìn cô sau đó đối với cô nở một nụ cười.

Là một dáng tươi cười rất nhạt, lại làm cho Quân Dĩ Khinh cảm nhận được dày đặc sự thương cảm. Quân Dĩ Khinh đưa tay vuốt vuốt mặt của cô, sau đó cười với cô nói: “Chúng ta đắp một chăn thôi là đủ rồi a?”

Bị Quân Dĩ Khinh nói vậy , Mi Giang Ảnh cũng tươi cười hơn, nói: “Ừ.”

Thế nào cũng được.

Bà của Mi Giang Ảnh vào ở trong nhà, bởi vì thân thể không tốt nên thời gian đa số bà nằm ở trong phòng .Trước khi đến trường hay đi ra ngoài Quân Dĩ Khinh đều chào hỏi qua bà, còn Mi Giang Ảnh chỉ đứng ở ngoài cửa yên tĩnh nhìn. Mi Trường Thắng cảm thấy Mi Giang Ảnh không có lễ phép, Quân Dĩ Khinh cũng mặc kệ chỉ lôi kéo Mi Giang Ảnh đi.

Mi Giang Ảnh đối với nàng bà nội không có mấy thân thiết, cũng chính là vì cái này nên mới lãnh đạm. Buổi tối cùng ăn cơm, Mi Giang Ảnh cũng sẽ ngồi cách bà xa xa.

Quân Dĩ Khinh ngược lại là rất chiếu cố đến bà, hỗ trợ rót nước rồi lấy cơm, lau mặt rửa tay. Mi Giang Ảnh chỉ ở một bên nhìn, hoặc là làm như không thấy. Quân Dĩ Khinh làm như vậy không phải là vì người khác, lần này thuần túy là vì Mi Giang Ảnh.

Người lớn dù sao cũng là người lớn, chuyện nên làm hay là không muốn làm thì con cháu vẫn không thể thay đổi được vị trí đấy, không vì người khác thì chính là vì mình.

Mi Giang Ảnh nhìn qua mấy lần,lần sau cũng biết đưa lần lượt cái khăn tay hay gì đó cho Quân Dĩ Khinh. Quân Dĩ Khinh thật sự cao hứng, Mi Giang Ảnh thật không phải là hư hỏng như thế mà.

Quân Dĩ Khinh nhìn Mi Giang Ảnh đang ngủ, cô liền vụиɠ ŧяộʍ nắm tay của cô. Thật tốt, bất kể như thế nào, giữa hai người vẫn có chút cảm tình. Quân Dĩ Khinh nghĩ như vậy liền rất an tâm, thời gian dần qua liền ngủ thϊếp đi.

Mi Giang Ảnh mở mắt ra nhìn, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng nên cũng chỉ có thể nhìn ra hình dáng của Quân Dĩ Khinh.

Cảm tình của Quân Dĩ Khinh cùng Mi Giang Ảnh lại tăng trở lại, Lý Mặc Chu tự giác nhận ra nguy cơ nên đi qua, tuy rằng hắn không có thu được hồi âm. Coi như là không thể tiến thêm một bước, chỉ cần Quân Dĩ Khinh không chán ghét hắn là tốt rồi.

Mi Giang Ảnh thừa dịp lúc Quân Dĩ Khinh không có ở trong phòng tìm ra tờ giấy Quân Dĩ Khinh viết cho cô vào năm đó, Mi Giang Ảnh không dám đem vật như vậy để ở trong phòng,cô nghĩ không bằng mang theo bên người sẽ an tâm hơn, đồ đạc của cô cũng không ai dám động.

Mi Giang Ảnh đem tờ giấy kẹp ở bên trong cuốn sách ngữ văn . Ngày đó lúc đang thu dọn lại cặp sách, ai cũng không có chú ý hai người liền cầm nhầm sách ngữ văn của đối phương. Ngày hôm sau Lý Mặc Chu lại mượn sách ngữ văn của Quân Dĩ Khinh , Quân Dĩ Khinh nói: “Cậu cũng thật lợi hại a, môn chính mà sách cũng quên được.”

Lý Mặc Chu gãi gãi đầu nói: “Tối hôm qua làm bài tập muộn quá liền quên mất.”

Khi học Lý Mặc Chu rất cẩn thận mở sách của Quân Dĩ Khinh ra, thế nhưng là trên bìa sách lại viết: Mi Giang Ảnh. Lý Mặc Chu sửng sốt một chút liền hiểu ra, hai người hiện tại ở trong cùng một cái phòng, không cẩn thận cầm nhầm là bình thường a.

Lý Mặc Chu tùy tiện mở ra, sau đó liền phát hiện tờ giấy kia. Phía trên kiểu chữ rất dễ dàng phân biệt, Mi Giang Ảnh chữ rất tròn lại ngay ngắn,còn chữ Quân Dĩ Khinh thì hơi mảnh hơn.

Trên tờ giấy nói gì tuy là trọng yếu, nhưng mà quan trọng hơn là Mi Giang Ảnh rõ ràng nhận nó. Nhìn giấy cùng chữ viết, cái này có vẻ như cũng đã được một thời gian dài…

Mi Giang Ảnh phát hiện sách của mình bị cầm nhầm, cô đag muốn đi tìm Quân Dĩ Khinh,nhưng lúc vừa tan học Lý Mặc Chu đã cầm sách tìm đến cô rồi.

Mi Giang Ảnh nhìn sách trên tay hắn, bình thường cô luôn lạnh nhạt nên giờ phút này cũng không chỉ có thay đổi sắc mặt.

Lý Mặc Chu nhìn thấy bộ dáng của cô, trong nội tâm thì càng thêm xác định.

“Cậu…”

Mi Giang Ảnh đoạt lại sách của mình, “Rảnh hơi!”