Chương 3: Thanh mai trúc mã (tiếp)

Không biết chủ nhiệm lớp đang nói gì trên bục giảng, lớp học lập tức ồn ào như cái chợ vỡ. Triệu Tước Hi mệt mỏi nằm ườn ra mặt bàn.

Cô theo thói quen mà quay sang vị trí của Ôn Cận, cậu đang nói cười vui vẻ với nam sinh cùng bàn, thỉnh thoảng lại có một vài nữ sinh xung quanh quay xuống làm bộ vô tình nhìn bọn họ. Điều quan trọng nhất chính là, Ôn Cận chưa bao giờ thiếu những ánh mắt này vây quanh.

Khi cô đang học trung học, có một bà mẹ và đứa con trai chuyển đến tầng dưới.

Khi đó đang là kỳ nghỉ hè, thời tiết nóng nực, cô mặc một chiếc váy dài thướt tha không có tay, chỉ nhìn thấy một bóng lưng đẹp đẽ.

Buổi tối ngày hôm đó, Triệu Tước Hi đứng ở trước cửa sổ phòng mình, vừa vặn có thể nhìn thấy một thiếu niên đang đứng tưới cây ở ban công.

Cho đến khi, một giọng nói vang lên: “Ôn Cận, ăn cơm thôi.” Thiếu niên ở ban công rời đi sau tiếng gọi. Ánh mắt của Triệu Tước Hi lại chuyển đến cây ngô đồng ở trong sân trường, thần sắc khó mà giải thích được.

Mười lăm phút sau khi chuông tan học vang lên, chủ nhiệm lớp mới ngừng nói và tuyên bố kết thúc giờ học.

Một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đi từ trong trường ra, Tô Quả nhàm chán nghịch điện thoại ở trong xe. Người đàn ông đang lái xe ở phía trước, dung mạo đẹp trai tuấn tú, giữa hai hàng lông mày để lộ ra vẻ cực kỳ lãng tử. Chính vẻ ngoài lãng tử và hào hoa đó của anh ta cũng khiến mọi tầng lớp tre già măng mọc đều cảm thấy thích thú.

Chu Tử Nhan mỉm cười hỏi Tô Quả ngồi ở phía sau rằng cô ấy cảm nhận như thế nào về ngôi trường mới.

Tô Quả vươn người về phía trước, nói chuyện phiếm. Thỉnh thoảng, cô ấy lại nhìn vào gương mặt điển trai của cậu nhỏ, chẳng trách bên cạnh cậu nhỏ luôn có những bóng hồng vây quanh.

Thoáng nhìn thấy bóng dáng Triệu Tước Hi và Ôn Cận trên đường phố, liền ra hiệu cho Chu Tử Nhan nhìn: “Cô gái đó chính là học sinh đứng đầu lớp cháu, trông cũng khá xinh đẹp. Chàng trai đẹp trai bên cạnh đó là thanh mai trúc mã của cô ấy.”

Dường như Triệu Tước Hi cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, cô quay đầu lại nhìn. Chu Tử Nhan nhìn thấy cô, rõ ràng đã cách cửa sổ xe, nhưng anh ta lại cảm thấy mình như bị ánh mắt đó khóa chặt lại, trong xương cốt truyền tới một sự run rẩy.

Chu Tử Nhan lái xe, nhưng suy nghĩ của anh ta lại dần bay xa.

Khi Chu Tử Nhan mười sáu tuổi, anh ta sống tại nhà của chị gái mình là Chu Yên trong một khoảng thời gian. Buổi tối ngày hôm đó, anh ta trở về từ một cuộc ăn chơi tập thể và tình cờ gặp Triệu Tước Hi, hay lúc đấy còn gọi là Tô Cẩm. Cô mới mười hai tuổi, mái tóc đen nhánh lòa xòa khiến người khác khó có thể nhìn rõ mặt cô. Cô mặc một chiếc áo được giặt sạch đến trắng xóa, ngồi nghiêm chỉnh trên sofa trong đại sảnh.

Sau khi dò hỏi, anh mới biết đây là đứa con gái ngoài giá thú của anh rể Tô Vinh Thạc, bằng tuổi cháu gái Tô Quả, bị tiểu tam ném ở cửa nhà họ Tô. Chu Yên không đành lòng để một đứa bé gái phải gánh chịu mối hận thù của người lớn. Mặc dù đôi lúc Chu Tử Nhan cảm thấy ánh mắt của Tô Cẩm có chút khó hiểu, nhưng không lâu sau cô bị dì nhỏ của mình đưa đi.

Sau đó cũng bặt âm vô tín.

Mà Tô Quả lúc đó cũng đang học thanh nhạc ở nước ngoài, cô ấy cũng không hề biết đến sự tồn tại của người này.

Không ngờ mấy năm sau lại có thể gặp lại một lần nữa, cô nhóc với mái tóc lòa xòa đó đã trổ mã đến xuất chúng như vậy, bên cạnh còn có cả trúc mã.

Chu Tử Nhan nghĩ đến đây liền cảm thấy hàm răng của mình tê dại đi.

Tiểu khu mà Triệu Tước Hi và Ôn Cận sống nằm ngay gần lớp học nhảy, chỉ cần bước vài bước chân là đến.

Lớp học nhảy mà dì nhỏ Triệu Vân Hồng mở ra là vì cô, dì ấy sợ Tước Hi ở nhà một mình cả ngày sẽ không tự chăm sóc cho mình tốt.