Chương 32.2 Cắn nãi, bắn

Thấy mỹ nhân trầm mặc không nói, Vân Tử Lăng cười tự giễu, tươi cười cất giấu chua xót vô tận, thật là so với khóc còn khó coi hơn, Vân Thanh Lam nhìn thấy cũng có chút đau lòng, nhưng y nhịn xuống, nghịch đồ khi sư diệt tổ, không đáng đau lòng.

“Là Quý Thần Khê sao? Có phải không? Sư tôn, nói cho ta, có phải hắn hay không” Vân Tử Lăng không từ bỏ tiếp tục truy vấn. Nhiều năm qua, hắn vẫn luôn biết tâm tư của Quý Thần Khê đối với sư tôn.

“Không phải, đừng hỏi nữa… Cút xuống đi” nhìn thiếu niên kích động, Vân Thanh Lam rất bất đắc dĩ, y không biết vì sao đối phương lại hỏi kiểu đấy, Thần Khê rõ ràng chỉ là bạn tốt của y mà thôi.

“Không phải Quý Thần Khê? Vậy đó là ai? Sư tôn, ngươi đến cuối cùng trêu chọc bao nhiêu nam nhân, mau nói cho ta biết hắn là ai!” Ghen tuông che mờ lí trí, Vân Tử Lăng chưa từ bỏ ý định mà dò hỏi tới cùng, hắn muốn nhìn xem là cái dạng người gì có thể lọt vào mắt sư tôn.

Đối mặt với Vân Tử Lăng cố chấp, Vân Thanh Lam cảm giác cực kỳ xa lạ, y không muốn tiếp tục cùng hắn nói nhảm nữa, chỉ lạnh mặt: “Liên quan gì đến ngươi, Cút”

Thấy sư tôn lạnh nhạt quyết tuyệt, trong mắt Vân Tử Lăng nổi lên ánh nước, nhưng hắn dùng sức nghẹn trở về, có chút hoảng loạn cúi người ôm lấy người dưới thân, đầu còn dán trên vùng ngực trắng nõn đơn bạc của y cọ cọ, tựa như ngày xưa cùng sư tôn làm nũng.

“Sư tôn, người nếu thật sự không muốn nói cho ta thì thôi vậy, không sao, dù gì về sau người chính là của một mình ta, quên hắn đi được không, chỉ thích mình ta được không……”

Vân Tử Lăng cho rằng chỉ cần giống như ngày xưa, bản thân làm nũng chơi xấu là có thể được sư tôn tha thứ, nhưng hôm nay, hắn tính sai rồi.

“Tử Lăng, buông ta ra đi, ta có thể coi như việc hôm nay chưa từng xảy ra, ngươi là đệ tử của ta, giữa chúng ta chỉ tồn tại tình thầy trò, nếu ngươi vẫn tiếp tục hồ nháo, vậy đừng trách ta dựa theo môn quy trục xuất ngươi khỏi sư môn”

Vân Thanh Lam lời này nói ra quá nặng, trục xuất sư môn là muốn đoạn tuyệt tình thầy trò, tuy y nói như vậy, nhưng vẫn như cũ tồn tại ảo tưởng, y hy vọng tiểu đồ đệ cùng y nhận sai, nói nhất thời bị ma quỷ ám hại, sau đó lại trở về như trước kia làm một đồ đệ ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng Vân Tử Lăng vừa nghe Vân Thanh Lam nói, trong mắt đều là khϊếp sợ cùng bi thương, khó tin ngẩng đầu hỏi: “Sư tôn… Người đây là…. không cần ta?”

Nhìn tiểu đồ đệ bi thương cùng thống khổ, Vân Thanh Lam cũng không dễ chịu, giọng điệu hơi mềm xuống nói: “Ngươi nếu biết sai, vậy……”

“Sư tôn, ta không sai, ta chính là thích người, ta thích người có cái gì là sai chứ, người chính là của ta”

Lời Vân Thanh Lam còn chưa nói xong đã bị Vân Tử Lăng trực tiếp cắt ngang, nghe tiểu đồ đệ thổ lộ, Vân Thanh Lam không biết làm sao chỉ đành thở dài, y thậm chí có chút tự trách, có phải là do bản thân dạy dỗ đồ đệ không tốt hay không.

Nhưng Vân Tử Lăng không biết suy nghĩ trong lòng sư tôn, hắn nghe được sư tôn thở dài cũng không đáp lại, thế là tự lý giải thành cự tuyệt, chỉ cho rằng sư tôn thật sự muốn đem mình trục xuất sư môn.

Hiện giờ trong lòng Vân Tử Lăng muôn vàn suy nghĩ, phẫn nộ, ghen ghét, bi thương, thống khổ đan xen quấn quanh, hơn nữa còn có cố chấp yêu mà không được, cuối cùng biến thành du͙© vọиɠ vô tận đối với sư tôn, làm sao có thể cho dã nam nhân kia độc chiếm sư tôn, sư tôn vốn dĩ là của ta.

Nghĩ đến chỗ này, tâm của Vân Tử Lăng lần nữa lạnh xuống, cũng không nhiều lời, dù sao sư tôn sẽ không nghe, còn không bằng trực tiếp thao y thành một tiểu dâʍ đãиɠ không thể rời khỏi nam nhân, sau đó đem y nhốt lại. Như vậy rốt cuộc sư tôn cũng là của ta không phải sao?

Mặc kệ sư tôn có nguyện ý hay không, đều phải là của ta.

Vân Tử Lăng trong lòng suy nghĩ, trầm tư một lát liền trực tiếp dùng vải lụa thô bạo kéo tay y cột vào đầu giường, vải lụa kia mang theo linh lực, căn bản thoát không được.

“Buông ra, buông ta ra, Vân Tử Lăng! Ngươi thật sự muốn như vậy sao!” Vân Thanh Lam bị trói chặt bất an giãy giụa, vừa rồi thấy đồ đệ dừng lại động tác trầm tư, y còn tưởng rằng hắn ý thức được sai lầm, không nghĩ tới….

“Sư tôn, người sẽ không trục xuất ta khỏi sư môn. Bởi vì… ta sẽ không cho người có cơ hội, nếu người vô tình vậy cũng đừng trách ta, dù sao người đã bị kẻ khác thao qua, thân thể cũng nhận qua tư vị tìиɧ ɖu͙©, sao không cùng ta trải qua đêm xuân đẹp đẽ, ta so với hắn sẽ làm người càng thoải mái…”

Dứt lời Vân Tử Lăng trực tiếp cúi đầu ngậm lấy nam căn vừa mới cứng một nửa của y, mỹ nhân vừa định mở miệng mắng chửi lập tức trở thành tiếng rêи ɾỉ động lòng người, bởi vì nam căn nhỏ tú khí mẫn cảm bị hắn ngậm trong miệng, lập tức liền cứng lên hoàn toàn, hơn nữa đỉnh qυყ đầυ còn bị hắn tàn nhẫn liếʍ hút, làm Vân Thanh Lam không thể mắng chửi.

“Ưm ~ không được… Buông ra…ha a ~ không cần liếʍ nơi đó… ngứa… Nghịch đồ… A a ~ nơi đó không được……”

Nghe dưới thân mỹ nhân bị mạnh mẽ dâʍ ɭσạи nam căn phát ra rêи ɾỉ, Vân Tử Lăng thích vô cùng, trong lòng thầm than sư tôn thật sẽ kêu, nhưng giây lát tưởng tượng đến sư tôn ở dưới thân dã nam nhân kia cũng sẽ kêu đến như vậy câu nhân, tức khắc lại thực khó chịu, ở giữa môi răng cũng trừng phạt dường như hung hăng cắn hút…

“A ~ đừng, đừng như vậy… Ta chịu không nổi… Không được… Ưm ~ ngứa quá… Đừng liếʍ… Ngươi, ngươi đại nghịch bất đạo…~ buông ra… buông ra…”

Bị hắn hút qυყ đầυ, Vân Thanh Lam sướиɠ đến thân thể căng lên, nhíu mày rêи ɾỉ, gương mặt thanh lệ đều là biểu tình động lòng người, trên ngực trắng mịn tràn đầy dấu vết ái muội, hai đỉnh núʍ ѵú sưng lớn thoạt nhìn càng thêm mê người.

Vân Tử Lăng âu yếm nhìn sư tôn vì chịu không nổi muốn xoay người trốn tránh, hắn cũng không buông ra, còn ác liệt dùng đầu lưỡi chọc vào lỗ nhỏ trên qυყ đầυ, làm ngực Vân Thanh Lam càng phập phồng nhanh chóng thở dốc.

“A ~ Tử Lăng… Mau buông ra… A ~ không được… Muốn ra… Ưm ~ đừng đυ.ng… Muốn ra… A a a!! Bắn a ~ không… Làm sao mà có thể…”

Vân Thanh Lam cao giọng rêи ɾỉ, nam căn phấn nộn trong khoang miệng Vân Tử Lăng co giật bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, sau đó bị Vân Tử Lăng trực tiếp nuốt xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của sư tôn còn mang theo chút hương thơm thanh nhẹ.

Sau khi cao trào, Vân Thanh Lam nghẹn ngào hốc mắt đỏ lên, con ngươi thanh triệt một mảnh mông lung hơi nước, y khó thể tiếp thu chuyện y thật sự bị đồ đệ chơi tới bắn, như thế nào có thể… Rõ ràng là y bị gian da^ʍ… Sao lại sướиɠ đến bắn ra… Còn bắn ở trong miệng đồ đệ… Như thế nào có thể… Thật quá đáng.

【 tác gia có lời muốn nói: 】

Ngoại truyện nhỏ: Vân Tử Lăng lúc còn nhỏ giả vờ sợ sấm sét, một hai phải cùng sư tôn ngủ, sau đó vô tình cứng lên làm sư tôn thức giấc.

Nội dung:

Năm nay Vân Tử Lăng tám tuổi, hắn còn quá nhỏ, vẫn chưa phát triển về mặt tìиɧ ɖu͙©, cũng không hiểu tình yêu, chỉ đơn thuần cảm giác được bản thân rất thích sư tôn, muốn thời thời khắc khắc đều cùng sư tôn ở bên nhau.

Vào một đêm mưa to gió lớn, sấm sét ầm ầm, Vân Tử Lăng nhìn mưa rền gió dữ ngoài cửa, trong lòng hắn đột nhiên nảy ra một kế.

Chốc lát sau, cửa phòng Vân Thanh Lam bị mạnh mẽ đẩy ra, Vân Tử Lăng vẻ mặt hoảng loạn chạy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ôm chặt gối, hít hít cái mũi đáng thương vô cùng nói: “Sư tôn, ta sợ quá… Ta có thể cùng người ngủ chung được không…”

Vân Thanh Lam vừa mới nằm xuống liền thấy tiểu đồ đệ kinh hoàng xuất hiện, y nhanh chóng đứng lên, ôm hắn đến mép giường, ôn nhu vuốt ve đầu của tiểu đồ đệ, cười nhạt nói: “Ngươi còn sợ sấm chớp à, sao không sớm nói cho ta biết, ngoan, không có việc gì đâu, ngủ ở đây đi, sư tôn bồi ngươi, không cần sợ”

Thấy sư tôn đối với mình ôn nhu dịu dàng, trong lòng Vân Tử Lăng vui vẻ đến sắp bay lên luôn rồi, nhưng biểu tình trên mặt vẫn đáng thương sợ hãi, ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó nhanh chóng bò lên giường sư tôn.

Nửa đêm, hai người cùng ngủ chung một giường, Vân Tử Lăng hưng phấn ngủ không được, hắn tham lam chìm đắm trong hương vị của sư tôn, thơm quá đi… Thật thích.

Cảm nhận người bên cạnh hô hấp không quy luật, Vân Thanh Lam cho rằng tiểu đồ đệ sợ hãi ngủ không được, thế là trực tiếp duỗi tay đem hắn ôm vào lòng, ôn nhu trấn an nói: “Ngoan, có sư tôn ở đây, không cần sợ”

Mà lúc này Vân Tử Lăng Vân nằm trong ngực y đỏ mặt hưng phấn, may mắn rằng trong phòng đã tắt đèn, bằng không sợ đã bị lộ.

“Sư tôn người thật tốt, ta thích người” Vân Tử Lăng cầm lòng không đậu nói ra, khi đó vốn còn nhỏ không hiểu chuyện, lời yêu thích ngược lại dễ dàng nói ra.

“Ừm, sư tôn cũng thích ngươi, mau ngủ đi, ngày mai còn phải luyện kiếm, nên ngủ sớm một chút” Vân Thanh Lam ôn nhu dỗ dành tiểu hài tử trong ngực, căn bản không biết tiểu đồ đệ đang giả vờ.

Cứ như vậy, Vân Tử Lăng được tiện nghi, học xong chiêu này, từ nay về sau cứ khi nào trời mưa sấm chớp là trực tiếp chạy lên giường sư tôn.

Cho đến vài năm sau, vào một buổi sáng Vân Tử Lăng đột nhiên cứng lên đυ.ng vào sư tôn làm y thức giấc, từ đó về sau, Vân Thanh Lam cũng không cho phép hắn lên giường của y thêm lần nào nữa.