Chương 30. Gặp lại tiểu hồ ly, tình địch hoài nghi nhau

“Tử Lăng, ngươi xác định là ở đây sao?”

“Đúng vậy, sư tôn, ta chắc chắn”

Hai thanh âm mơ hồ truyền đến, hoá ra là hai sư đồ Vân Thanh Lam và Vân Tử Lăng theo dấu yêu khí tìm tới.

Nghe được tiếng của Vân Thanh Lam, cơ thể đang mang đầy khí thế lăng lệ tự nhiên có chút hoảng hốt, hắn vội vàng biến về hình thái tiểu hồ ly, còn nhảy lên một thân cây làm bộ mới ngủ dậy.

Trở lại một canh giờ trước khi Vân Thanh Lam về tới tiểu viện, vừa vào cửa y đã thấy Vân Tử Lăng ngồi xếp bằng ở giữa viện thi pháp.

Vân Tử Lăng vốn dĩ muốn đi tìm sư tôn, hắn vừa bế quan một khoảng thời gian dài, nhớ nhung y rất nhiều nên sau khi ra ngoài cũng chỉ muốn gặp y, nhưng chưa kịp vào nhà liền phát hiện phía sau núi yêu khí ngập trời, đành phải lập tức ra tay.

Nhưng cổ sức mạnh này so với tưởng tượng càng mạnh mẽ, hắn đối đầu thật sự cố sức, mặc dù đã mượn năng lượng từ ngọc quyết cũng chỉ có thể miễn cưỡng áp chế, cứ đối đầu lâu như vậy cả người hắn cũng đầy mồ hôi lạnh sắc mặt trắng bệch, nhưng hắn vẫn như cũ cắn răng kiên trì, bởi vì Vân Tử Lăng không thể để yêu khí từ Linh Hoàng Sơn thoát ra ngoài, nếu không Vân Thanh Lam sẽ có rắc rối rất lớn, hắn đương nhiên phải bảo vệ sư tôn yêu quý của hắn.

Sau mấy khắc, lúc hắn sắp kiên trì không nổi nữa, hồng quang cùng yêu khí lại đột nhiên bắt đầu thu liễm, giống như không có ác ý.

Thấy thế, Vân Tử Lăng nhanh chóng ăn mấy viên hồi khí đan cũng đả tọa điều tức, vừa mới đối kháng có lẽ đã làm linh khí hắn khô kiệt, nếu không phải đám yêu khí tự mình thu liễm, nếu thêm nửa khắc*, cho dù có ngọc quyết, hắn cũng kiên trì không được.

Một khắc (刻): để chỉ khoảng thời gian bằng 1/4h, tức là 15 phút.

Vân Tử Lăng vô cùng khó hiểu, trong Linh Hoàng Sơn vì sao có yêu lực cường đại như vậy, hơi thở cường hãn đến thế, sợ là đã đến tu vi Đại Thừa kỳ, nhưng đã hơn một ngàn năm ở nhân gian không xuất hiện qua tu sĩ lớn như Đại Thừa kỳ.

Nếu ta cũng có thể mạnh như thế thì tốt rồi, có thể bảo hộ sư tôn… Vân Tử Lăng nghĩ như thế.

Mà Vân Thanh Lam cũng không biết suy nghĩ trong lòng Vân Tử Lăng, hiện giờ trong đầu y đều là bộ dạng thê thảm của đệ tử, y đau lòng đến lợi hại, y không chịu được khi phải nhìn tiểu đồ đệ bị thương, nhưng Vân Tử Lăng đang điều tức không được quấy rầy, y cũng chỉ có thể yên lặng chờ, vì tiểu đồ đệ hộ pháp.

Nhờ có ngọc quyết trợ giúp cùng với nguyên tinh tẩm bổ, trạng thái của Vân Tử Lăng khôi phục nhanh chóng, sau khi khôi phục hắn còn không quá yên tâm, một đường lôi kéo Vân Thanh Lam đi tìm nơi yêu khí phát ra, rốt cuộc tai họa ngầm lớn như thế, không thể bỏ qua mà mặc kệ.

Không bao lâu, hai người liền tới được nơi vừa rồi tiểu hồ ly hóa hình, nhưng xung quanh trừ bỏ lá cây bị gió thổi sàn sạt rung động, dường như cũng không có cái gì đặc biệt.

“Sư tôn, ta rõ ràng cảm giác được là ở chỗ này, chính là vừa rồi đột nhiên biến mất…” Vân Tử Lăng nhíu mày nhìn chung quanh mình nói, cổ hơi thở tự nhiên xuất hiện cũng tự nhiên biến mất, hắn cực kỳ chán ghét loại cảm giác không có chỗ xuống tay này.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của tiểu đồ đệ, Vân Thanh Lam cũng nhíu mày trầm tư, một lát sau, Vân Thanh Lam thở dài nói: “Thôi, Tử Lăng, nếu đối phương không có ác ý, liền cứ để như thế trước đi, về sau nói những người khác đừng tới đây quấy rầy”

Vân Thanh Lam suy nghĩ, cổ hơi thở kia biến mất, nói không chừng đã đi rồi, nếu còn ở đây nhưng đã có thể trong nháy mắt ẩn nấp hơi thở, vậy tu vi của đối phương hẳn là cao hơn mình rất nhiều, nếu đánh không lại, còn không bằng giữ lại thiện duyên.

“Được, đều nghe sư tôn” Vân Tử Lăng ngoan ngoãn đáp ứng, dù sao trừ bỏ như vậy, hắn cũng không có biện pháp khác, chỉ hi vọng cổ hơi thở này đối với Linh Hoàng Sơn thật sự không có ác ý.

Hai người xoay người chuẩn bị trở về, nhưng mới vừa đi được hai bước, họ bỗng nhiên nghe thấy phía dưới bên cạnh đại thụ có động tĩnh, Vân Tử Lăng lập tức phản xạ có điều kiện bảo hộ trước mặt Vân Thanh Lam, cảnh giác nói: “Sư tôn cẩn thận, nơi đó hình như có gì đó, nhưng ta không cảm nhận được có hơi thở”.

Vân Tử lăng nghĩ thầm tốt xấu tu vi hắn cũng là Hóa Thần trung kỳ, ở Nhân giới cũng khó gặp gỡ địch thủ, hơn nữa cộng thêm ngọc quyết, nếu là vật sống, không lý nào lại không nhận ra.

“Đi qua đó nhìn xem” Vân Thanh Lam lời ít ý nhiều trả lời.

Thế là hai người thật cẩn thận mà đi tới bên dưới gốc cây, dùng kiếm đẩy bụi cỏ ra, vừa thấy bên trong lập tức nhẹ nhàng thở ra, hoá ra là tiểu hồ ly ngủ ở chỗ này, cái đuôi còn lắc lắc xua đuổi côn trùng bay trên đỉnh đầu.

Thấy là tiểu hồ ly, Vân Thanh Lam bất đắc dĩ mà lắc đầu cười cười, thật là sợ bóng sợ gió, y chạy đến, tiến lên ôm tiểu hồ ly, đã lâu không gặp tiểu hồ ly, y cũng rất nhớ nó, không nghĩ tới tiểu quỷ nghịch ngợm này lại chạy đến đây.

Tiểu hồ ly được bế lên, lập tức tỉnh lại, móng vuốt nhỏ đầy lông tóm lấy quần áo trước ngực Vân Thanh Lam, còn nâng lên đầu nhỏ ở bên sườn mặt trơn mịn của y liếʍ một cái, có vẻ rất cao hứng khi nhìn thấy chủ nhân, vui vẻ kêu “Chi chi” hai tiếng.

Nhìn tiểu hồ ly bộ dạng nghịch ngợm, Vân Thanh Lam trong mắt đều là sủng nịch, y ôn nhu vuốt ve vật nhỏ không an phận trong ngực, quay đầu lại nói với Vân Tử Lăng một tiếng, sau đó lên đường trở về, Vân Tử Lăng thấy thế cũng chạy nhanh theo.

Nhưng bất đồng với cao hứng của Vân Thanh Lam, dọc đường đi sắc mặt Vân Tử Lăng đều không dễ chịu, hắn cảm nhận được con hồ ly này hình như có gì đó cùng trước kia không giống nhau, nhưng hắn lại không thể tìm ra, dù sao là thật sự kì lạ, cũng làm hắn cảm giác được nguy hiểm.

Cùng lúc Vân Tử Lăng đang nghi ngờ, tiểu hồ ly một bên cùng Vân Thanh Lam chơi đùa, một bên cũng hoài nghi, bản thân vừa mới hóa hình nên không khống chế được yêu khí, quả nhiên là bị tên nhãi Vân Tử Lăng này ngăn chặn, nhưng Vân Tử Lăng thoạt nhìn chỉ là tu vi Nguyên Anh đỉnh cấp, theo đạo lý căn bản không thể có năng lực đối đầu với yêu khí, chẳng lẽ hắn che giấu tu vi?

Nếu thật sự là che giấu tu vi, còn có biện pháp để hắn nhìn không ra, vậy thì tên nhóc này cũng có chút bản lĩnh, thú vị…… Như thế cũng tốt, hắn vừa mới hóa hình không khống chế được, thiếu chút nữa chọc rắc rối cho chủ nhân, còn may là thằng nhãi ranh này kịp thời ra tay, sau này ít ghét hắn một chút vậy.

Tiểu hồ ly cứ như vậy âm thầm liếc nhìn Vân Tử Lăng, Vân Tử Lăng nháy mắt liền cảm thấy có một tầm mắt dừng ở trên người mình, thế là đột nhiên ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của tiểu hồ ly. Nó liếc mắt một cái, phía sau lưng Vân Tử Lăng liền phát lạnh, bởi vì từ trong đôi mắt to tròn của nó, hắn thấy được sự cười nhạo cùng miệt thị rõ ràng.

Nhưng không có biện pháp, Vân Thanh Lam thích cái thứ đầy lông này, Vân Tử Lăng cho dù muốn xử cũng xử không được.

Sau phong ba của yêu khí, sinh hoạt của Vân Thanh Lam lại khôi phục nhàn nhã yên tĩnh như bình thường, ngày ngày luyện kiếm uống rượu, chơi đùa với tiểu hồ ly, nhưng cho dù rảnh rỗi hơn y cũng sẽ nhớ tới bản thân vẫn có quan hệ xá© ŧᏂịŧ với Ma Tôn Cửu U. Có vẻ đối phương tựa hồ rất bận, trừ bỏ ngẫu nhiên truyền âm cùng sai người đưa vài thứ linh tinh khác, hắn cũng không có tự mình tới Linh Hoàng Sơn.

Có một lần khi tắm gội, Vân Thanh Lam trong lúc vô tình đã phát hiện phía sau eo y có khắc một chữ “U”, sau đó tức giận tịch thu hết đồ vật Ma Tôn đưa tới, cuối cùng vẫn là Ma Tôn tự mình viết thư dỗ dành thật lâu, việc này mới được bỏ qua.

Đối với chuyện có người thường xuyên tặng đồ cho Linh Hoàng Sơn, Vân Tử Lăng cũng từng hỏi qua, nhưng Vân Thanh Lam làm sao dám nói cho đồ đệ biết đây của người Ma giới đưa tới, chỉ nói cho có lệ là sư huynh đệ khác đưa, hoặc nói là tiên môn đưa tiếp viện, Vân Tử Lăng còn có một lần nghi ngờ, tiên môn của hắn đãi ngộ trở nên tốt như thế khi nào vậy? Vì sao hắn lại không có?

Dù sao việc này cũng chỉ là việc nhỏ, Vân Tử Lăng cũng không để trong lòng, nếu không để cho hắn biết thật ra có nam nhân khác thường xuyên tặng lễ vật cho sư tôn, sư tôn hắn còn nhận, sợ là sẽ tức giận đến mức hủy hoại cả Linh Hoàng Sơn.

Mà Quý Thần Khê bên này cũng bận tối tăm mặt mày, cả ngày hắn chỉ tìm đọc sách cổ, cuối cùng tìm được một ít ghi chép liên quan, nhưng hắn muốn nắm rõ ràng hoàn toàn mới nói cho Vân Thanh Lam biết cho nên cũng không rảnh đi Linh Hoàng Sơn.

Cho nên trong khoảng thời gian này, tiểu viện ở Linh Hoàng Sơn cực kỳ an tĩnh, Vân Thanh Lam cũng hưởng thụ cảm giác bình yên như vậy. Nhưng sự bình yên hiếm đó kéo dài không lâu, chuyện tiếp theo xảy ra có thể nói là đại nghịch bất đạo, không theo lẽ thường thậm chí khiến Vân Thanh Lam thiếu chút nữa trục xuất Vân Tử Lăng ra khỏi sư môn.