Chương 29. Tình cảm nảy sinh, Yêu Vương trở về

Hai người cứ như vậy hiếm có được thời khắc yên ổn khi ở chung, qua một hồi, Vân Thanh Lam khôi phục chút sức lực, mới khẽ mở mắt ôn nhu nói: “Tiểu Cửu, ta mệt quá, lần sau không được làm lâu như thế biết không”

“Ừ, được, đều nghe ngươi” Ma Tôn đã được thỏa mãn, tâm tình lúc này của hắn cực tốt. Y nói gì hắn đều nghe nấy, nhưng hắn đáp ứng là một chuyện, có làm hay không lại là một chuyện khác.

“Còn có, về sau ngươi tới thì yên lặng mà tới, trước khi tới phải thông báo cho ta một tiếng nghe chưa” Vân Thanh Lam không yên tâm dặn dò, y sợ Ma Tôn nghênh ngang mà tới Linh Hoàng Sơn, nếu như để môn phái khác biết y cùng Ma Giới dan díu, y sợ khiến cho Huyền Kinh tiên môn mang đến phiền phức.

Ma Tôn nghe được giọng điệu nghiêm túc của y, hắn cười khẽ ra tiếng, ra vẻ khó hiểu trêu đùa nói: “Thanh Lam, ngươi tốt xấu gì cũng là Tiên quân chính phái, cưới hỏi đàng hoàng ngươi không cần, vì sao cứ một hai phải cùng ta yêu đương vụиɠ ŧяộʍ?”

“Cái gì mà yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Mới không phải… Ngươi đừng nói bậy” Vân Thanh Lam nghiêm túc phản bác nhưng lời vừa nói ra lại không có đủ tự tin, thật ra y cũng biết, hành vi như vậy đúng là giống như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Nhưng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thì sao chứ, y cũng chỉ có thể là trộm, dù sao tuyệt đối không thể để môn phái khác biết được.

Nhìn phản ứng đáng yêu của người trong lòng, Ma Tôn đang muốn trêu ghẹo thêm hai câu, còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy một đạo hồng quang ở cánh rừng phía xa xông thẳng lên trời. Hồng quang mang theo yêu khí mãnh liệt nhưng yêu khí vừa mới tràn ra nháy mắt đã bị một đạo bạch quang khác chặn lại, hơn nữa đạo bạch quang này nhanh chóng hình thành một vòng bảo hộ, đem toàn bộ yêu khí đều đóng kín bên trong Linh Hoàng Sơn.

Trông thấy cảnh tượng như vậy, Ma Tôn nhíu mày nhìn vào người trong ngực hỏi: “Thanh Lam, ngươi nuôi yêu?” Cũng không chờ y trả lời, mày kiếm của Ma Tôn nhíu càng chặt, lẩm bẩm: “Không đúng, con yêu này… Rất mạnh”

“So với ngươi còn mạnh hơn?” Vân Thanh Lam thấy Ma Tôn hoàn toàn nghiêm túc, lại nhìn lên hai cổ lực lượng đối đầu trên không trung nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, so với ta mạnh hơn rất nhiều, Thanh Lam, nếu không ngươi cùng ta về Ma Giới đi, tuy rằng gần đây Ma Giới khá loạn nhưng ta tin rằng vẫn bảo vệ được ngươi, nhưng con yêu trong núi này … Ta thật sự không nắm chắc”

Vẻ mặt Ma Tôn thâm trầm, nhìn hai cổ năng lượng đang đối đầu, hắn cảm nhận được yêu khí càng lúc càng nồng. Hơi thở cường hãn bậc này, cho dù có ở Nhân giới, Ma giới hay Quỷ giới cũng là đã lâu không xuất hiện qua.

Nhìn sự nghiêm túc trong mắt hắn, tâm tình của Vân Thanh Lam cũng trầm xuống, y có thể cảm giác được đạo bạch quang kia là Vân Tử Lăng, nhưng trong đó lại có một loại hơi thở hỗn loạn y không nhận ra, là hơi thở cổ xưa dày đặc, phảng phất đến từ viễn cổ Hồng Hoang.

Có lẽ là nhờ cổ hơi thở này Vân Tử Lăng mới có thể ngăn chặn yêu khí, nếu không lực lượng làm cho cả Ma Tôn cũng kiêng kị, Vân Tử Lăng làm sao mà đánh lại… Vân Thanh Lam nghĩ thế.

“Không được, Tiểu Cửu, ta phải trở về” dứt lời Vân Thanh Lam giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng y vừa thoát khỏi ôm ấp của Ma Tôn thì căn bản đứng không vững, chân mềm nhũn trực tiếp ngã xuống.

Mà Ma Tôn làm sao có thể để mỹ nhân hắn yêu thương té ngã, chỉ thấy hắn một phen tiếp được còn bế y lên bờ. Sau đó giơ tay, trong lòng bàn tay lập tức hiện ra một viên đan dược phủ đầy ma văn kim sắc, Ma Tôn đem đan dược đưa tới bên miệng Vân Thanh Lam, ôn nhu ra lệnh : “Ngoan, ăn hết đi”

Vân Thanh Lam rũ mắt nhìn đan dược bên miệng, không chút suy nghĩ đã nghe lời hé miệng ngậm lấy, sau khi đan dược vào miệng liền hóa thành một đạo linh khí thuần khiết theo yết hầu chui vào thân thể, lúc này Vân Thanh Lam mới phản ứng lại, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”

“Ngu ngốc, ăn xong rồi mới hỏi, nếu là độc dược thì ngươi đã chết rồi” Ma Tôn vui vẻ trêu ghẹo, hắn thật sự rất hưởng thụ cảm giác được người thương tín nhiệm theo bản năng không chút nghi ngờ.

Nhưng nói xong lại nhìn thấy sắc mặt Vân Thanh Lam nôn nóng rõ ràng, Ma Tôn cuối cùng ngừng trêu ghẹo, nghiêm mặt nói: “Khí du chu thiên, thần nhập nhị mạch, lưỡi thần chính luân, hơi thở quy nguyên*, ngươi thử xem”

Này là khẩu quyết luyện công nên mình khỏi edit nhé, cái này mấy bạn chắc không cần hiểu đâu nhỉ ?

Nhìn Ma Tôn nghiêm túc, Vân Thanh Lam ngồi xếp bằng, trên tay trực tiếp kết ấn, chiếu theo khẩu quyết vận hành lên sau hai huyệt chu thiên, y ngạc nhiên phát hiện thân thể bản thân hoàn toàn khôi phục tới trạng thái tốt nhất, cả miệng huyệt bị thao sưng cũng khôi phục nguyên dạng, dấu hôn trên người đều biến mất không thấy, thậm chí cả bình cảnh cũng nhiều thêm vài vết nứt.

“Có đồ tốt như vậy vì sao trước đây ngươi không cho ta dùng” sau khi khôi phục, Vân Thanh Lam vừa mặc quần áo vừa oán trách, trong lời nói có thêm vài phần tự nhiên mà chính y cũng không nhận thức. Y chỉ nhớ đến những ngày tháng lúc trước ở ma cung, bản thân thường xuyên bị thao đến xuống không được giường.

Ma Tôn tự nhiên cũng phát hiện thái độ của Vân Thanh Lam đối với hắn, thế là lại mang tâm tình vui vẻ nói: “Ta chính là thích xem ngươi bị ta thao sưng, bộ dáng người đầy dấu vết không thể xuống giường, nếu không phải hôm nay thấy ngươi có chính sự, ta mới không cho ngươi khôi phục”

Nghe giọng điệu đúng tình hợp lý của hắn, khoé miệng Vân Thanh Lam ở nơi không thể thấy mà mím một chút, người này… Rốt cuộc là có cái đam mê kỳ quái gì đây.

Nhưng dù sao chính sự trước mặt, Vân Thanh Lam cũng không vô nghĩa, nhìn về phía Ma Tôn nghiêm túc nói: “Tiểu Cửu, ngươi về trước đi, ta phải đi xem chuyện như thế nào”

“Nhưng ta lo lắng cho ngươi, con yêu này thật sự khó đối phó, ngươi theo ta đi đi” Ma Tôn còn chưa từ bỏ ý định, muốn mang y đi, dù sao một nửa xuất phát từ du͙© vọиɠ chiếm hữu riêng tư, một nửa kia là thật tâm lo lắng cho an nguy của Vân Thanh Lam.

“Được rồi đừng nói nữa, nghe lời ta ngươi trở về trước đi, ta phải đi rồi” dứt lời Vân Thanh Lam liền ngự kiếm bay lên trời, y có chút lo lắng cho Vân Tử Lăng, gấp không chờ nổi muốn trở về.

Nhìn bóng lưng thanh lệ đã đi xa, Ma Tôn cảm giác trong lòng có chút trống trải, thậm chí còn cảm thấy Vân Thanh Lam có đôi khi thật vô tình, mới vừa rồi còn ở trong l*иg ngực hắn khóc kêu phu quân, hiện tại nháy mắt liền đạp kiếm mà đi, đầu cũng chưa từng quay lại.

Sau khi hoàn toàn nhìn không thấy Vân Thanh Lam, ôn nhu còn sót lại trên mặt Ma Tôn cũng biến mất, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Kỳ thật chuyện về quỷ tu vẫn chưa giải quyết hết, hắn chỉ là kiềm chế không được nhớ nhung cho nên mới bớt thời gian tới tìm Vân Thanh Lam, hiện tại nếu đã biết Vân Thanh Lam không kháng cự hắn. Kế tiếp, hắn nên chuyên tâm thu thập đám kia, giúp bọn chúng không thể thấy được ánh sáng.

Suy nghĩ trong chốc lát, Ma Tôn có chút lưu luyến nhìn qua suối nước nóng từng cùng y âu yếm, sau đó xoay người hóa thành sương đen biến mất.

Hiện giờ Vân Thanh Lam đang trên đường vội vàng chạy về tiểu viện, trong lòng tràn đầy lo lắng cùng khó hiểu, lo lắng là sợ Vân Tử Lăng sẽ bị thương, dù sao cổ yêu khí kia quá cường đại, khó hiểu chính là yêu khí cường đại như vậy làm thế nào sẽ đột nhiên xuất hiện ở Linh Hoàng Sơn.

Quan trọng là yêu khí hồng quang này còn đang mạnh lên, nếu có người đến chỗ xuất hiện yêu khí hồng quang sẽ phát hiện nơi này còn có một tiểu bạch hồ, nhưng bạch hồ ly này lại khác với linh thú bình thường, trong mắt nó toàn một sắc máu đỏ tươi, tản ra hơi thở cùng loại với hung thú thượng cổ.

Càng khiến người khác kinh ngạc hơn nữa là trạng thái hồ ly giống như sắp không xong, chốc lát là một con bạch hồ bé nhỏ, sau khi hồng quang loé lên lại đột nhiên hoá thành cửu vĩ bạch hồ to lớn, thêm một lần chớp sáng nữa lại biến thành thanh niên tuấn mỹ đang ngồi xếp bằng.

Tuy rằng hình người chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng vẫn đủ để nhìn ra được nhan sắc kinh diễm, gương mặt như sứ, trắng không tì vết đẹp đến mức bất phân nam nữ, cho dù nhăn mi hai mắt nhắm lại cũng không chút nào ảnh hưởng tới mỹ mạo của hắn, hơn nữa hắn thoạt nhìn có vẻ rất thống khổ, cả người ướt đẫm mồ hôi, tóc đen như mực dán bên gò má trắng mịn càng lộ ra cảm xúc đẹp đẽ yêu dị.

Cứ như thế việc biến đổi hình dạng giằng co liên tục, thời gian bảo trì hình người càng lúc càng dài, hình dáng hồ ly càng ngày càng ngắn, cuối cùng ổn định ở trạng thái hình người, yêu khí hồng quang cũng nhanh chóng tiêu tán. Lúc này, đôi mắt kia mới chậm rãi mở ra.

Đó là một đôi mắt hồ ly vô cùng xinh đẹp, trên đuôi mắt có nét sóng lưu chuyển, thoạt nhìn thướt tha yêu kiều, nhưng đồng tử lại là màu đỏ rực quỷ dị, ánh mắt tràn đầy uy hϊếp, rõ ràng là một khuôn mặt kinh diễm vô hại, nhưng khi sắc mặt hắn trầm xuống lại mang theo khí thế lăng lệ, cũng đủ khiến mọi người rõ ràng hồ yêu đẹp đến khó phân nam nữ này tuyệt đối không phải là một mỹ nhân hiền lành.

Sau khi xác định hình thái ổn định của bản thân, người nọ giơ tay, trên đó lập tức xuất hiện một ngọn lửa màu hồng ánh kim, tựa hồ cảm giác đối với năng lượng này đã lâu không gặp, hắn chơi đùa ném linh hoả về phía trước sau đó lại thu vào tay.

Ngọn lửa đỏ ánh kim chiếu vào đáy mắt thâm thúy càng tăng thêm vẻ đẹp yêu dị phi thường. Một lát sau, hắn rũ mắt miệt thị nhìn vào linh hoả trong tay, câu môi cười lạnh nói: “Phí lòng chờ, bổn vương đã trở lại!”