Chương 27: Dùng lưỡi gian da^ʍ

Nhìn tiểu huyệt da^ʍ mĩ của mỹ nhân liên tục chảy nước, Ma Tôn liền cảm giác khí huyết cuồn cuộn, không ngờ hắn lại cúi đầu xuống, dùng môi ngăn chặn cửa huyệt kia, đầu lưỡi cũng trực tiếp tiến vào huyệt đạo, còn sử dụng sức lực thọc vào rút ra.

Lúc Ma Tôn dùng đầu lưỡi gian da^ʍ tiểu huyệt của mỹ nhân, chiếc mũi cao thẳng của hắn trùng hợp đυ.ng vào âm đế vừa trải qua cao trào, theo động tác ra vào của đầu lưỡi mà chóp mũi cũng ái muội đỉnh lộng vào viên thịt huyệt dâʍ đãиɠ này.

” A ~ ngứa quá… ưm… Đừng liếʍ… ưm ~ đừng chạm vào âm đế… ha~ không muốn không muốn… Liếʍ tới điểm da^ʍ rồi… Phu quân không cần… Dừng lại ~ ngươi dừng lại a… hu hu hu… ta không chịu nổi mà…”

Bị người đùa bỡn như thế, Vân Thanh Lam khó có thể nhịn được luôn miệng rêи ɾỉ cự tuyệt, làn da cả cơ thể trắng nõn đều vì thẹn thùng mà nổi lên màu hồng phấn mê người, không chỉ thân thể chịu không nổi kɧoáı ©ảʍ, trong lòng y càng khó tiếp thu, làm sao lại… Hiện giờ là ban ngày mà lại bị người khác liếʍ tiểu huyệt….. da^ʍ quá… Sao có thể dùng đầu lưỡi cắm vào chỗ đó… Thật quá đáng…

Hổ thẹn trong lòng bức cho mỹ nhân ướt đẫm mi, y thật sự chịu không nổi hành vi dâʍ đãиɠ bậc này, hơn nữa đầu lưỡi của hắn còn thường xuyên như có như không chạm tới điểm mẫn cảm nhất trong y làm sau lưng tê dại y liền lắc mông muốn tránh.

Nhưng động tác né tránh của y làm nam nhân bên dưới cực kỳ không vui, hắn trực tiếp dùng bàn tay to của mình đặt lên gò mông vừa trắng vừa mềm kia nâng lên khiến cho đầu lưỡi bên trong tiểu huyệt thâm nhập càng sâu, hơn nữa giống như vì trừng phạt mỹ nhân, nam nhân còn thường xuyên cắn vào phần âm môi mẫn cảm khiến hạ thân y run rẩy, ủy khuất khóc lóc xin tha.

“…Hức… Đừng cắm… a~ phu quân… Đừng đυ.ng vào da^ʍ huyệt… Ta chịu không nổi… A a a ~ đừng cắn mà. Nơi đó không thể cắn… Không được… hức… Phu quân tha ta… Không cần như chơi như vậy … ưm ~ cầu ngươi không cần…”

Cho dù là ai cũng không thể tưởng được, Nghiêu Quang Tiên quân thanh lãnh tuyệt diễm lại ở trên chính ngọn núi của mình bị người khác cắn tiểu huyệt đến khóc, còn rên cực kỳ dâʍ đãиɠ, khóc lóc cầu xin. Có điều hiện tại y cảm thấy may mắn chính là Vân Tử Lăng đã bế quan nhiều ngày, nếu không để Vân Tử Lăng bắt gặp được sợ là phải xảy ra chuyện.

Nghe mỹ nhân nức nở rêи ɾỉ, Ma Tôn cuối cùng cũng dừng môi răng đang tàn sát bừa bãi, gương mặt anh tuấn tà tứ ngậm cười, ra vẻ đúng tình hợp lý nói: “Ta cắn ngươi thì sao chứ, mỗi một chỗ trên người của ngươi đều là của ta, ta muốn chơi thế nào liền chơi như thế đó. Hiện tại nói cho ta, âm đế của ngươi ta có thể chơi không, còn có ngươi tiểu huyệt dâʍ đãиɠ này, ta có thể liếʍ không ?”

“…ưm… Không, không cần hỏi ta… Cầu ngươi… Ta…thấy thẹn…” Bị hắn ép hỏi vấn đề sắc tình, Vân Thanh Lam cực kỳ xấu hổ, đôi mắt buông xuống, gương mặt ửng đỏ, nghiêng đầu đi không dám nhìn hắn, lời nói hạ lưu kiểu đó kêu y làm sao nói ra được.

“Không trả lời phải không? Tốt thôi” thấy mỹ nhân nghiêng đầu e lệ tránh né, Ma Tôn tâm tình vô cùng vui vẻ nhưng ngón tay hắn lại tóm lấy âm đế của y mang theo ý cảnh cáo nhẹ nhàng xoa nắn.

“A a ~ buông ra buông ra….. Không muốn… Thật sự không thể lại đυ.ng vào… hức… âm đế có thể chơi… Tiểu huyệt cũng có thể liếʍ… Đều, đều là của phu quân… ha… Đều là của ngươi… Chịu không nổi… hu hu hu… Buông tay…”

Địa phương yếu hại bị hắn nắm lấy, rốt cuộc mỹ nhân cũng đành dẹp bỏ sỉ diện, nức nở cầu hắn tha cho âm đế đáng thương của y, nơi đó thật sự không thể lại đυ.ng vào.

Nhưng Ma Tôn khi nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của Vân Thanh Lam cùng bộ dáng đáng thương của y lại như cảm thấy khi dễ chưa đủ, thậm chí không buông tay còn tiếp tục xoa nắn, khẽ cười hỏi: “Vậy ngươi thích được ta liếʍ huyệt không ? Liếʍ ngươi sướиɠ sao? Hửm? Trả lời ta, tiểu dâʍ đãиɠ”

“ưm~ thích… Thích được phu quân liếʍ huyệt… Ha… Liếʍ ta thật sướиɠ… hu hu hu… Phu quân ngươi ôm ta đi… Không cần đυ.ng vào âm đế…. Cầu ngươi… Sẽ bị chơi hư… Ta chịu không nổi… Hức… Ngươi ôm ta đi…”

Dưới tình huống bây giờ Vân Thanh Lam nào dám nói không thích, chỉ có thể khóc lóc thừa nhận nói thích được liếʍ tiểu huyệt, hơn nữa y bị làm thật sự chịu không nổi, chỉ có thể thê thảm rơi lệ cầu đối phương ôm y, bởi vì chỉ có như vậy, đối phương liền sẽ không rảnh lại chà đạp âm đế của y.

Quả nhiên, Ma Tôn nghe mỹ nhân khóc lóc nói muốn được ôm, tâm hắn cũng nhanh chóng mềm xuống, lập tức buông lỏng tay đang xoa bóp âm đế, đem mỹ nhân hai chân mở rộng nằm trên bờ hồ ôm trở về trong ôn tuyền nóng hổi, còn thương tiếc ôm càng chặt, màu tím sâu thẳm nơi đáy mắt tràn đầy sủng nịch cùng tình yêu nồng nhiệt.

“Ngoan, không khóc, ta không chơi âm đế dâʍ đãиɠ của ngươi được chưa, làm sao mà lại yếu ớt thế chứ, ta còn chưa có đi vào ngươi đã khóc thành như vậy, chờ lát nữa ngươi làm sao chịu được, phát da^ʍ lại không cho người khác thao, Thanh Lam ngươi thật biết cách quyến rũ người khác…”

Ma Tôn bất đắc dĩ thở dài, đồng thời cũng trìu mến vỗ về mái tóc đen dài tới eo phía sau lưng mỹ nhân, động tác ôn nhu, hoàn toàn không giống phong cách của hắn, từng chút từng chút một, trấn an Vân Thanh Lam.

“…Ngươi thật quá đáng… Đáng ghét…” Mỹ nhân nằm trong ngực Ma Tôn nức nở oán trách, thanh âm trong miệng hàm chứa ủy khuất, chỉ cần nhớ tới mới vừa nãy bị bắt nói thích được liếʍ tiểu huyệt, còn nói bị liếʍ thật sướиɠ, y liền ngượng đến lợi hại, hơn nữa âm đế cũng bị chơi chịu không nổi, y cảm thấy đối phương thật đúng là quá phận.

Nghe mỹ nhân vừa oán giận lại giống như làm nũng, khoé môi Ma Tôn hơi nâng, có chút không biết làm sao mà sủng nịch hồi đáp: ” Được được được, là ta đáng ghét ta đáng ghét được chưa, không khóc nữa, ngoan nào”

Được Ma Tôn ôn nhu dỗ dành trong chốc lát, Vân Thanh Lam cũng có chút ngượng ngùng, cũng không khóc nữa nhưng đôi mắt y vẫn như cũ hồng hồng, lông mi cũng ướt dầm dề, thoạt nhìn vừa đáng thương lại dụ hoặc, dụ hoặc làm người khác chỉ muốn hung hăng chiếm hữu y.

Nhìn người trong lòng gương mặt đầy xuân tình, Ma Tôn cũng nhịn không được, trực tiếp đem mỹ nhân xoay người, đem y vây ở giữa vách hồ cùng bản thân, sau đó mang theo khí thế không chấp nhận phản kháng, từ phía sau thô bạo mà thúc vào tiểu huyệt.

“Không cần… Chậm một chút chậm một chút… Quá lớn… ưm~ trướng quá… Tiểu huyệt căng sắp hỏng rồi… hức… Phu quân ~ chậm, chậm một chút… Ngươi lớn quá… Không thể lập tức cắm vào … Ta chịu không nổi… a ~ … Nước đi vào rồi…. Nóng quá…”

Bị hắn đột nhiên xâm nhập, đôi tay y ghé vào bên bờ hồ bất lực rêи ɾỉ, dươиɠ ѵậŧ người phía sau lớn quá, hơn nữa y đã lâu cũng chưa làm, miệng huyệt đã sớm khôi phục như ban đầu.

Lúc dươиɠ ѵậŧ cắm vào thì một ít nước ôn tuyền cũng theo vào tiểu huyệt, nhiệt độ nước ôn tuyền đối với làn da bên ngoài thì vừa vặn nhưng đối với vách huyệt mẫn cảm lại nóng hơn, bên trong nóng bỏng khiến nước mắt mỹ nhân vừa ngừng liền rơi xuống.

” Ưm ~ không muốn… Ta không muốn… Ô…” Cảm nhận được cự vật to lớn đang từng chút thâm nhập vào thân thể của mình, lại còn có nước ôn tuyền liên tục tràn vào tiểu huyệt, nóng đến mức làm cho bản năng trốn chạy y nổi lên, y bò lên trên hướng về phía trước muốn né tránh cường thế xâm lấn cùng nước hồ nóng bỏng rót vào, nhưng y làm sao có thể trốn thoát.

” Dâʍ đãиɠ, một thời gian không thao ngươi, làm sao lại gấp thành như vậy, đệch, thả lỏng một chút, ta không muốn làm đau ngươi, thả lỏng mông, để ta đi vào, ngoan, để ta đi vào”

Cảm giác được cắm vào khó khăn, Ma Tôn cũng có chút khó chịu, cửa huyệt mỹ nhân quá nhỏ, cho dù vừa mới được liếʍ ướt cũng khó có thể lập tức cắm vào, chỉ có thể nhẫn nại ý muốn thâm nhập, thật là nên dạy dỗ cho tốt… Hắn muốn đem tiểu huyệt cắm đến quen thuộc mới được… Ma Tôn nghĩ như thế.

“…hức… Căng đau… Phu quân… Huyệt da^ʍ đau lắm… Ngươi vì sao lớn như vậy… A… Đừng mà… Sẽ bị ngươi thao hỏng mất… ~ ta không muốn…”

Vân Thanh Lam ở trong lòng Ma Tôn run rẩy mông, y thật sự bị căng đau, trong lòng thập phần oán trách thứ thô cứng đang chôn trong người y, sao lại lớn như vậy, đáng giận.

“Ngoan, sẽ không thao hư ngươi, nhịn một chút, lập tức sẽ khiến cho ngươi thoải mái, ngoan, không khóc” vừa nói, Ma Tôn vừa dùng tay mò vào phía trước của y, cầm lấy nam căn nhỏ nhắn kia loát động , không quá vài cái, mỹ nhân liền sung sướиɠ rêи ɾỉ, tiểu huyệt cũng thả lỏng hơn nhiều.

” ha ~ sướиɠ quá… A a ~ phu quân đừng niết… Nhẹ chút… Ưm ~ lại nhanh một chút… haa a ~ muốn bắn… Muốn ~”

Loát động trong chốc lát, mỹ nhân thoải mái kêu da^ʍ không ngừng, mà Ma Tôn thấy y bày ra mị thái như thế, càng là nhịn đến vất vả, động tác trong tay cũng nhanh hơn, nhanh chóng để đằng trước của mỹ nhân đạt tới cao trào, trong lúc Vân Thanh Lam bắn ra hắn liền đỉnh thân thúc mạnh, dươиɠ ѵậŧ thô dài trực tiếp cắm vào tiểu huyệt, cực đại qυყ đầυ cũng hung hăng thao ở bên trong.

“A !!! Không được… hức… Sao lúc này lại cắm vào… ưm ~ nhẹ chút nhẹ chút… ha ~ đỉnh tới rồi….. trướng quá… thật lớn…”

Ở phía trước vừa cao trào liền bị cắm tới huyệt tâm, mỹ nhân còn chưa kịp oán giận hai câu đã lâm vào một màn tìиɧ ɖu͙© khác, bởi vì Ma Tôn thật sự nhịn không được, dươиɠ ѵậŧ bị thịt huyệt kẹp cứng đến phát đau, cảm giác được lúc Vân Thanh Lam bắn ra, miệng huyệt nháy mắt thả lỏng một ít thì hắn đã mạnh mẽ ra vào, thật muốn thao chết tiểu yêu tinh mê người này.

” ưm~ phu quân… Ta không được… Muốn tới… A a ~ nơi đó không muốn… hức… Chịu không nổi…~ nhẹ chút nhẹ chút… Da^ʍ huyệt sẽ phun…… Thật sự không được… A ~ sâu quá… Cầu xin ngươi đừng mà… ~”

Sau một phen thô bạo thọc vào rút ra, mỹ nhân bị đỉnh đến đuôi mắt ửng đỏ rưng rưng, y bất lực rêи ɾỉ cầu xin, y cảm giác địa phương mẫn cảm nhất trong tiểu huyệt của y sắp bị chơi hư, kɧoáı ©ảʍ tràn đầy khắp nơi, sướиɠ đến da đầu tê dại, càng làm y không chịu nổi.

Ma Tôn cảm nhận được bên trong mỹ nhân đột ngột co rút, tốc độ xâm phạm cũng nhanh hơn, dươиɠ ѵậŧ thô dài ở giữa đùi y liên tục ra vào. Hắn cúi đầu hôn lên phần cổ trắng nõn của y, giọng nói ẩn đầy tìиɧ ɖu͙© gợi cảm, hơi thở gấp âm trầm nói: “Ngoan, phun đi, ta thích nhìn lúc ngươi phun ra, đặc biệt xinh đẹp”

Vừa dứt lời, qυყ đầυ to như trứng gà kia ở tiểu huyệt mẫn cảm trực tiếp hung hăng thọc vào làm mỹ nhân chịu không nổi ngửa người ra dựa vào bờ vai người phía sau, lộ ra chiếc cổ gầy yếu, đồng thời thân thể và hạ thân run rẩy, nước mắt cũng tuôn trào, y thất thần rơi lệ, rêи ɾỉ cao trào.

“A a a!!! Sẽ phun …ưʍ.. phu quân thao phun… Ha~ sướиɠ quá … Ta chịu không nổi… A a!!! Không cần tiếp tục cắm… Không được… Đã phun qua rồi mà… Hức… Không thể đυ.ng vào nữa… Cầu ngươi phu quân… Tha cho ta đi… Thật sự chịu không nổi… Ưm ~ ngươi bắn cho ta đi … Bắn cho ta a…”

Trải qua cao trào, tiểu huyệt Vân Thanh Lam mẫn cảm đến đáng sợ, nhưng Ma Tôn còn không biết mệt liên tục xâm phạm, huyệt tâm bên trong cũng bị thao đến tàn nhẫn, kí©h thí©ɧ mỹ nhân cuộn khẩn lại ngón chân phấn nộn, khóc lớn cầu xin, nếu không phải được Ma Tôn ôm eo, y sợ nếu đứng y cũng đứng không nổi.

“Ngoan, lại nhịn một chút, lập tức bắn cho ngươi” thấy Vân Thanh Lam thật sự chịu không nổi, Ma Tôn nhanh chóng lao tới, trước tiên thả lỏng tinh khí, gầm nhẹ một tiếng bắn đầy vào tiểu huyệt Vân Thanh Lam.

Sau khi bắn vào bên trong, mỹ nhân ngưỡng đầu dựa lên bờ vai rắn chắc của Ma Tôn không nhúc nhích, môi đỏ khẽ nhếch dồn dập thở dốc, đôi mắt xinh đẹp còn có chút thất thần, lăng lăng nhìn chằm chằm về phía trước, sương mù trong mắt cũng tích tụ thành nước mắt, theo đuôi mắt phiếm hồng chậm rãi trượt xuống.

Nhìn thấy người trong lòng bị bản thân thao thành như vậy, trong mắt Ma Tôn tràn đầy ý cười ấm áp, hắn nghiêng đầu sủng nịch hôn nhẹ bên khoé mắt ướt sũng của y, có chút cưng chiều thở dài: “Thanh Lam, ngươi sao lại vẫn giống như chưa từng trải qua tình sự thế, ta vẫn chưa đủ tận hứng đâu”

” Ừm~” Vân Thanh Lam hiện tại vô cùng mệt mỏi, một câu cũng không muốn nói, chỉ mơ hồ không rõ “ừm” một tiếng coi như đáp lại.

Nghe thấy người thương làm nũng, Ma Tôn trìu mến ôm y vào l*иg ngực, hắn ôn nhu hôn lên phần sườn mặt trơn bóng cùng chiếc cổ mảnh khảnh của y, chờ đợi mỹ nhân từ trong dư vị cao trào dịu xuống.