Chương 6: Biến hoá

Nàng vội vàng khép chặt mép áo, hốt hoảng quay đầu lại. Nàng không biết mình đã bị người đằng sau nhìn thấy những gì rồi, trong lòng vừa xấu hổ vừa bối rối.

"Điện hạ!"

Lý Sách cũng không ngờ vừa bước vào đã thấy Dư Thanh Yểu đang tự ngắm mình trong gương, hắn chỉ loáng thoáng thấy một mảng da thịt tuyết trắng, không nhìn rõ đường nét thì Dư Thanh Yếu đã che kín lại rồi.

"Ta nhìn thấy tỳ nữ của nàng đi ra ngoài, tưởng nàng đã thu dọn xong rồi."

Dư Thanh Yểu xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào: "Thϊếp, thϊếp thu dọn đồ đạc sắp xong rồi, điện hạ đợi chút."

Thật ra nàng vừa tắm xong, quần áo còn chưa kịp thay, tóc cũng chưa chải, còn cách câu "sắp xong" vừa nói cả nghìn dặm, nên nói xong, đầu Dư Thanh Yểu lại cúi thấp hơn nữa.

Lý Sách không hỏi nhiều, chỉ nhẹ giọng, nói: "Đừng lo, ta chỉ đến để nói với nàng, sau khi dùng điểm tâm, nàng có thể nhờ Phúc Cát dẫn nàng đi dạo ở Lãng viên."

“Phúc Cát?”

Lý Sách hơi nghiêng người để nàng nhìn thấy một tiểu thái giám đang đứng cạnh bức bình phong bằng gỗ, hai tay ôm một hộp điểm tâm, kính cẩn cúi đầu.

Tiểu thái giám rất hiểu chuyện, luôn cúi đầu, không cần người khác nhắc cũng biết không được nhìn lung tung.

Lý Sách giới thiệu: "Hắn là Phúc Cát, thái giám thân cận bên cạnh ta, nếu nàng cần gì, muốn làm gì cứ nói với hắn."

Phúc Cát lập tức tiến lên nửa bước, cung kính hành lễ, lớn tiếng nói: "Nô tài Phúc Cát tham kiến

vương phi."

Dư Thanh Yểu thấy hắn có một khuôn mặt bầu bĩnh, bộ dáng thì ngây ngô, giọng nói lại tràn đầy khí thế, nếu không phải vào cung, chỉ nhìn tướng mạo cùng khí chất, chẳng ai liên hệ hắn với hai chữ thái giám được, rõ ràng nhìn hắn giống một thiếu niên mạnh mẽ đang độ 17, 18 tràn đầy sức sống hơn.

Dư Thanh Yểu miễn lễ, đồng thời âm thầm ghi nhớ dáng vẻ của hắn.

Nàng cũng biết rằng, bản thân chẳng thể nào ra lệnh cho những người ở đây, bởi bọn họ là người của Lý Sách, không phải người của nàng.

Nhưng nàng cũng không muốn sử dụng Xuân Đào, sợ là sau này có nhiều việc phải tự mình ra tay.

Sau khi nói xong, Lý Sách bảo Phúc Cát đặt hộp điểm tâm xuống rồi lui ra ngoài đợi, bản thân hắn cũng không muốn làm Vu Thanh Yển khó xử nên nhanh chóng rời đi.

Hôm nay, Dư Thanh Yểu mặc một bộ gấm màu đỏ ánh bạc với ống tay áo màu trăng non, mái tóc đen được búi gọn lên bằng trâm bạc, vài sợi rủ xuống như điểm xuyến thêm cho khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, nàng cài lên vài chiếc kẹp tóc hoa hải đường, hình như là lễ vật của vị phi tần nào đó trong cung, trang điểm nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã biến thành một phu nhân xinh đẹp, vừa thanh lịch vừa trang nhã.

Dù nàng và Lý Sách không phải phu thê thật sự, nhưng làm gì có ai muốn có một người vợ cẩu thả, trông lôi thôi lếch thếch đâu đúng không?

Không muốn để Phúc Cát đợi lâu, Dư Thanh Yểu nhanh chóng ăn xong bữa sáng.

May mà bữa sáng của nàng lúc nào cũng đơn giản. Hôm nay chỉ có một tô súp gà, một đĩa bánh bao kim ngọc và một bát dưa chua. Dư Thanh Yểu vốn không đói, nhưng mà cũng chẳng phải nhiều nhặn gì nên nàng không để lãng phí chút đồ ăn nào.

Khi nàng còn ở Vu phủ, đống thức ăn còn thừa lại của chính viện có thể nuôi sống một gia đình nghèo bốn năm bữa. Nhưng hình như tên thái tử đã bị phế truất này sống ở Lãng viên không dễ dàng gì.

Phúc Cát bước vào, mang theo hộp điểm tâm, dẫn đường cho Dư Thanh Yểu đến Lãng viên theo lệnh Lý Sách.

Đêm hôm qua trời đổ một trận mưa cực kỳ lớn, nhưng không kéo dài lâu, gần sáng thì tạnh. Có lẽ bởi vậy, ánh nắng hôm nay trong trẻo hơn hẳn mọi ngày, không khí cũng tràn ngập cảm giác tươi mới, trong lành. Nắng rọi lên những hạt mưa còn đọng lại trên cây cỏ từ trận mưa tối qua phản chiếu lại, ánh lên lấp lánh.

Dư Thanh Yểu cầm một chiếc quạt thêu hình bươm bướm trong tay, bước đi nhẹ nhàng sau lưng Phúc Cát.

“Vương Phi, trước kia Lãng viên vốn là cấm địa vì là nơi ở của điện hạ, cũng là nơi các công chúa hoàng tử ưa thích, thường hay lui tới chơi đùa mỗi khi rảnh rỗi. Người nhìn đi, ở nơi này, từng cành cây ngọn cỏ, từng đồ vật, cảnh quan đều do những thợ thủ công nổi tiếng xây dựng, không hề cẩu thả công đoạn nào.” Phúc Cát vui vẻ giới thiệu.

Phúc Cát nhiệt tình dẫn Dư Thanh Yểu đi tham quan rất nhiều cảnh vật trong Lãng viên.

Hai người đi từ trong hành lang, vòng qua một hòn non bộ, giọng của Phúc Cát chợt giảm xuống, phải lắng tai kĩ mới nghe thấy, chỉ thấy cậu ta thầm thì: "Vương phi, ngài nhìn thấy cây bạch quả bên kia không? Nghe nói đã 700 tuổi, xuân thì xanh, thu ngả vàng, đẹp vô cùng, điện hạ thường hay ngồi dưới gốc cây này đọc sách, ngài ấy không thích có người nào quấy rầy, người nhớ cẩn thận."

Dư Thanh Yểu không cần Phúc Cát chỉ đã nhìn thấy Lý Sách dưới tán cây.

Hắn đang cầm một quyển sách giấy có bìa xanh lục, ngồi trên chiếc ghế bành bằng gỗ sẫm màu, ống tay áo xanh xám trượt đến khuỷu tay, để lộ một phần cánh tay trắng trẻo, mượt mà tựa như một khối ngọc cổ.

Cánh tay, ngón tay thon dài, nhìn chỗ nào cũng đẹp, tưởng chừng gầy nhưng không gầy chút nào, sức mạnh được ẩn dấu phía dưới làn da tựa cẩm thạch kia dường như có thể dễ dàng ngăn cản mọi hiểm nguy.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, làm sáng lên khuôn mặt cùng thân thể hắn, xung quanh hắn như được bao phủ bởi tầng hào quang nhàn nhạt, rực rỡ mà không chói lóa, càng làm nổi bật lên khí chất ưu nhã, thoát tục của hắn.

Dư Thanh Yểu dựa tay vào cột đồng, nhìm chằm chằm Lý Sách từ lúc nào cũng chẳng hay.

Phúc Cát ho nhẹ một tiếng, híp mắt nói: "Thật ra, nhìn từ xa, cũng không tính là quấy rầy."

Dư Thanh Yểu đỏ mặt, vội vàng dời tầm mắt, lấp liếʍ : "Ta, ta thấy bên cạnh điện hạ có một vị nội quan, người đấy là ai thế?"

“Kia là nghĩa huynh của nô tài, tên là Phúc An.” Phúc Cát cười rạng rỡ, má bánh bao căng lên, mắt đã cong thành hình trăng khuyết, vui vẻ nói: “Huynh ấy là người kiệm lời, cả ngày chẳng nói được mấy câu, mặt lúc nào cũng cau có như có ai nợ 10 xu không trả vậy.”

Phúc An? Cái tên nghe quen quen.

Nhưng Dư Thanh Yểu không thể nào nhớ ra là ai, có thể là kiếp trước đã từng nghe qua.

Quay đầu nhìn Phúc Cát vẫn còn đang lải nhải, Dư Thanh Yểu chợt hiểu tại sao Lý Sách lại cho Phúc An đi theo hắn, còn Phúc Cát lại để lại ở chỗ mình.

Phúc Cát cũng nhận ra ý nghĩ trong mắt Dư Thanh Yểu, vội vàng giải thích: "Thật đó, chỉ có điện hạ mới có thể chịu đựng được tính tình khó chịu của hắn, nếu vương phi không tin, sau này gặp mặt sẽ biết!"

Dư Thanh Yểu cười cười, nàng cũng không đánh giá tính cách Phúc An tốt hay xấu, chỉ hỏi: "Các ngươi là huynh đệ kết nghĩa từ khi nào?"

Phúc Cát gật đầu thật mạnh: "Những năm đầu mới vào cung, nô tài và Phúc An cùng nhận Triệu chưởng ấn là nghĩa phụ, từ đó trở thành huynh đệ kết nghĩa."

Dư Thanh Yểu không khỏi kinh ngạc.

Triệu chưởng ấn mà Phúc Cát nói đến là một nhân vật lẫy lừng, quản lý 12 ngục giam, Triệu Phương.

Vị này nổi tiếng là thái giám đại nội được Minh Thuần đế hết mực sủng ái. Hắn lại còn là thanh kiếm sắc bén thay hoàng đế hành sự, chẳng ai dám tỏ thái độ gì trước mặt hắn.

Không ngờ hai nghĩa tử của ông ta lại được đưa hết đến hầu hạ Lý Sách.

Nhưng ngẫm lại cũng không có gì là vô lý, trước đây Lý Sách từng là người được chọn để kế vị ngai vàng nên Triệu chưởng ấn phái người của mình đi theo bên cạnh hầu hạ cũng không có gì là lạ, nhưng hiện tại ngôi vị thái tử của hắn đã bị phế bỏ, tất nhiên là hai người này có thể rời đi bất cứ lúc nào, vậy mà họ vẫn ở lại Lãng viên, đủ thấy lòng trung thành hiếm có đối với Lý Sách.

Ngay lúc này đây, Vu Thanh Yển không khỏi ngưỡng mộ Phúc Cát thêm vài phần.

*

Lá cây bạch quả bị gió thổi xào xạc, một chiếc lá rời khỏi cành, không may, rơi đúng vào trang sách mà Lý Sách đang đọc, hắn đưa tay nhặt chiếc lá lên, vân vê xoay vài vòng trong tay, chiếc lá trên tay hắn chợt trở nên quý giá như những viên ngọc lục bảo.

Chẳng được bao lâu, hẳn ném chiếc lá đi, không chút lưu luyến.

Phúc An rót thêm trà cho hắn, bước sang một bên.

“Điều tra chưa?” Lý Sách nhẹ nhàng gấp sách lại, nhìn hắn.

Nghe Lý Sách hỏi, Phúc An khẽ trả lời: “Bẩm điện hạ, nô tài đã đi điều tra rồi.”

Dù đã cố gắng hết sức để kìm nén giọng nói của mình, nhưng chất giọng lanh lảnh của thái giám vẫn khác với bao thanh niên ngoài kia.

"Xuân Đào cô nương sau khi rời khỏi Thanh Lương điện liền đi đến cửa sau nói chuyện với hai thị nữ rất vui vẻ, dường như không đặt vương phi vào mắt."

“Ừ.” Lý Sách không tỏ vẻ gì kinh ngạc, nhẹ giọng đáp: “Nô tì này không phải người của nàng.”

“Điện hạ có muốn nô tài đuổi nàng ta đi không?” Phúc An dù sao cũng được Triệu chưởng ấn dạy dỗ, đã nhìn thấy quá nhiều, tuyệt đối không muốn để một phiền phức lớn như vậy ở lại bên cạnh. Xuân Đào này là do Vu gia đưa đến, không biết muốn nghe ngóng gì ở đây.

"Tạm thời không cần, dù sao Vu Thanh Yển cũng không muốn ở lại Lãng viên, đợi mấy ngày nữa cả chủ tớ đều sẽ tự rời đi thôi." Lý Sách cụp mắt xuống, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Phúc An biết điện hạ nhà hắn vui cũng cười giận cũng cười, nếu không phải người thân cận sẽ không nhìn ra được tâm tình.

Phúc An xưa nay không thích nói nhiều, hôm nay lại không kìm được, nói: “Điện hạ có từng nghĩ đến khả năng, vương phi muốn ở lại đây không?”

Lý Sách tựa lưng vào ghế bành, khẽ thở dài, ngước nhìn bầu trời.

"Phúc An, có người muốn ở trong l*иg sao?"

Nhìn theo ánh mắt hắn, Phúc An thấy những viên gạch tinh xảo xây nên bờ tường Lãng viên.

Những viên gạch màu xanh đậm, gần như đã ngả sang đen xếp chồng lên nhau, như những đám mây đen vây chặt lấy Lãng viên, không để bất cứ một tia sáng nào từ bên ngoài lọt vào.

Phúc An trầm ngâm một lát, hai tay buông thõng trước người, khẽ nhướng mày trong làn khói bốc lên từ ly trà, nói: “Điện hạ từng nói, điện hạ tuổi trẻ khí thịnh, nếu có vương phi ở bên thì không có lợi cho việc phục hồi sức khỏe.”

Lý Sách khẽ cười một tiếng, đưa tay xoa nhẹ mi tâm, cúi người lấy ly trà nóng Phúc An vừa rót cho hắn, ngước mắt giải thích: “Không phải vậy... chỉ là, ngươi chưa bao giờ gặp phải vấn đề rắc rối thế này, không hiểu được những suy nghĩ của ta đâu”.

Khóe môi Phúc An hiếm khi nhếch lên, lộ ra ý cười.

Lý Sách đặt tách trà xuống, lại cầm quyển sách lên, âm thanh nói chuyện của Phúc Cát thoáng truyền tới cách đó không xa, ngón tay cầm sách của hắn di chuyển sách dịch xuống một chút, ngước mắt lên nhìn về phía phát ra tiếng động.

Hai người bọn họ đang đi về hướng này.

Người phía sau nhẹ nhàng bước đi, như cánh bướm bay ngang qua, chỉ để lại một cái bóng xinh đẹp.

Đột nhiên, người đối diện cũng liếc mắt về phía này, đúng lúc bắt gặp tầm mắt của hắn, hai người không hẹn mà chạm mắt nhau.

Rõ ràng ánh mắt này đã khiến cô nương bối rối, nàng vô thức nắm chặt chiếc quạt trong tay, dường như muốn đưa lên

che mặt, nhưng sau đó lại sực nhớ ra, kiềm chế không nâng quạt lên.

Nàng nhanh chóng thi lễ chào hắn, phớt lờ Phúc Cát, bước nhanh qua, trong chốc lát hắn chỉ còn thấy được làn váy phất phơ.

Lý Sách sững sờ một lúc, rồi lại cười khúc khích.

Rõ ràng hắn mới là người nhìn lén nàng, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng lại như đã phạm phải chuyện gì nghiêm trọng lắm.

Tiếng cười của Lý Sách chợt ngưng bặt.

Lại ngước mắt nhìn Dư Thanh Yểu, nàng bước đi như chạy trốn, lộ ra vẻ hoảng hốt.

Điều gì, hay ai đó, đã khiến nàng ấy trở nên như thế này?