Chương 25: Không sợ

Diêu Lệnh Hồng mang theo người rời khỏi Lãng viên.

Dư Thanh Yểu nhớ lại câu nói cuối cùng của nàng ta, trở về trong trạng thái mất hồn mất vía.

Lý Sách vẫn còn đứng trên hành lang nghe Phúc Cát liệt kê lễ vật chúc mừng mà Trương các lão đưa đến, ánh mắt dừng ở thiếu nữ đang đi dưới bóng hoa, phất phất tay với hai người phía sau.

Phúc Cát và Phúc An khom người xin thối lui.

Dư Thanh Yểu nghe thấy tiếng bước chân rời đi của hai người ngay lập tức như vừa tỉnh giấc khỏi cơn mơ vội vàng ngẩng mặt lên, liếc mắt một cái đã đυ.ng phải ánh mắt của Lý Sách.

Tuy là ánh mắt ôn nhu nhưng lại có một sức mạnh vô hình khiến người khác không thể giấu diếm điều gì, càng không có chỗ để trốn tránh.

Giống mạng nhện trắng như tuyết giăng ở cành cây xanh non, nhìn thì tinh tế yếu ớt nhưng lại có thể tóm gọn con mồi trong nháy mắt.

“Diêu phu nhân đã nói những gì, nàng có vẻ không được thoải mái cho lắm.” Lý Sách chờ nàng đến gần, giọng nói vẫn ấm áp ôn hòa êm tai như vậy, huống chi còn mang theo ý tứ quan tâm nàng như vậy, bất kể ai nghe xong đều sẽ cảm thấy yên tâm không ít.

Dư Thanh Yểu chậm rãi lắc đầu, dùng tay nhấc làn váy lên, lớp váy ngoài mỏng manh, nhiều tầng lớp chồng lên nhau vẫn có thể lộ ra màu sắc của lớp váy lót, khi nhấc chân, đôi giày thêu từ sau lớp váy lộ ra, hạt châu trên mũi giày run lên vì chủ nhân mất tập trung, suýt nữa bước hụt ở bậc đá thứ hai, Dư Thanh Yểu giật mình hoảng sợ, tay đưa lên ôm ngực, ủ rũ nói: “Không có gì, có lẽ là thần thϊếp không quen dậy sớm nên đầu có hơi choáng váng.”

Lý Sách vươn tay ra đỡ nàng.

Dư Thanh Yểu do dự một chút rồi duỗi tay qua. Đầu ngón tay vừa chạm nhẹ vào thì chân đã bước đến bậc đá trên cùng.

“Phải vậy không, vậy ngày mai nàng nên ngủ nhiều hơn một chút, không cần phải dậy sớm cùng ta.” Lý Sách cũng không có tra hỏi kỹ càng, hắn luôn lưu lại cho nàng một con đường chứ sẽ không dồn ép nàng, dù cho hắn biết sắc mặt trắng bệch của Dư Thanh Yểu không phải bởi vì dậy sớm khiến đầu bị choáng váng.

Dư Thanh Yểu chỉ là tùy tiện bịa ra một cái cớ nhưng lại không nghĩ tới việc thỏa thuận mới lập lại bị hủy bỏ nên vội vàng ngẩng đầu nói: “Không cần! Thần, thần thϊếp từ từ rồi sẽ hình thành thói quen, từng có một đại phu nói qua với thần thϊếp, mặt trời lặn thì nghỉ, mặt trời mọc thì làm là thuận theo tự nhiên, là việc làm có lợi cho sức khỏe…”

Giọng nói dần dần nhỏ lại, Dư Thanh Yểu lại dời mắt đi, không được tự nhiên mà mím môi dưới.

Vừa rồi lời nói của Diêu phu nhân còn đọng lại trong tâm trí nàng khiến lòng nàng xao động như sóng cuộn biển gầm.

Đương kim Thái hậu chỉ có một đôi nhi nữ, nhi tử chính là đương kim hoàng thượng, nhi nữ là Thọ Dương trưởng công chúa đã gả cho Binh Bộ thượng thư, sinh hạ một cháu gái là Lan Dương quận chúa.

Là ngoại tôn nữ duy nhất của Thái hậu, trong hoàng cung Lan Dương quận chúa được hưởng đãi ngộ giống như công chúa, thậm chí còn có cung thất riêng của bản thân, thường xuyên ngủ lại trong cung.

Cho nên… quen biết Tần vương Lý Sách từ nhỏ, cũng hoàn toàn không có gì lạ.

Nhưng tại sao Diêu phu nhân muốn đặc biệt nhắc tới mấy chữ “thanh mai trúc mã” này.

Tâm trạng Dư Thanh Yểu giống như chiếc chuông, chỉ cần gõ một chút sẽ có dư âm phát ra, sóng âm không ngừng.

Nàng từ trước giờ khi còn ở Dư phủ đều không thích tham gia yến hội, có thể không đi, cho dù có đi cũng sẽ không nói chuyện với ai hết.

Cũng may Dư Vi Bạch thích đến viện của nàng khoe khoang, nàng mới có thể biết một chút việc của nàng ta và Lý Sách, tuy rằng Dư Vi Bạch cũng ái mộ nhan sắc của lang quân, nhưng nàng cũng tỉnh táo hơn người, trước nay thứ nàng ta coi trọng chính là cái vị trí Hoàng hậu kia, đến nỗi ai có thể giúp nàng ta ngồi lên bảo tọa Hoàng hậu nàng ta cũng không quan tâm.

Vậy nên nàng ta mới thẳng tay vứt bỏ Lý Sách sau khi thất thế, ngược lại đến với Lý Duệ.

Chỉ là người như Lý Sách, tại nơi tụ họp bảy phần phong hoa trong thiên hạ như thành Kim Lăng mình hắn cũng có thể chiếm tới ba phần, làm sao có thể cô đơn chỉ có một mình Dư Vi Bạch ái mộ.

Nàng ta chỉ lo cho bản thân mình, chưa bao giờ suy nghĩ xem Lý Sách có nguyện ý cưới một người hoàn toàn xa lạ để trở thành chính phi của hắn hay không.

Ở trong lòng hắn, mặc dù không có Dư Vi Bạch thì còn có thể có người khác, chỉ là… người đó không phải là nàng.

Lý Sách rất ít khi thấy Dư Thanh Yểu uể oải ủ rũ như vậy, hiện giờ còn buồn bã hơn buổi sáng, giống như là nụ hoa bị đánh héo dưới cơn mưa, khó tránh muốn hỏi nhiều hơn một chút: “Nàng và Diêu thị có quen biết nhau từ trước sao?”

Dư Thanh Yểu lắc đầu.

Biết sắc mặt mình không giấu giếm được chuyện gì, lại không nói năng gì, chắc chắn không thể lừa gạt được đôi mắt của Lý Sách.

Nàng không nghĩ sẽ hỏi Lý Sách chuyện của Lan Dương quận chúa vì vậy nàng chủ động hỏi: “Trương các lão có tốt với nhi tử và con dâu không? Thần thϊếp nghe nói các lão liêm khiết , đức cao vọng trọng, nếu con cháu phạm sai lầm liệu có bao che không?”

Dư Thanh Yểu chống đỡ bằng một đôi mắt tò mò, nhìn thẳng vào Lý Sách, ngay lập tức giống như người đang buồn rầu lúc trước không liên quan gì tới người đang đứng trước mặt.

Lý Sách nhìn kỹ biểu cảm trên mặt Dư Thanh Yểu nhưng không vạch trần mà kiên nhẫn trả lời: “Chắc chắn sẽ không, lão sư coi trọng nhất chính là thanh danh, nếu con cháu dám cáo mượn oai hùm, sử dụng danh tiếng của người đi làm chuyện xấu, người nhất định sẽ vì đại nghĩa diệt thân .”

Dư Thanh Yểu nhận được câu trả lời của Lý Sách, trong lòng cảm thấy an ủi không ít.

Nếu như Trương các lão là người trọng tình thân không quan tâm đến nghĩa lý thì Diêu Lệnh Hồng mới thật sự tuyệt vọng.

“Nàng còn vì Trương các lão mà lo lắng sao?” Lý sách đánh giá khuôn mặt đang suy nghĩ nghiêm túc của nàng, giống như là vì câu trả lời của hắn mà thoải mái hơn không ít.

Dư Thanh Yểu gật đầu.

Đúng là thế, nhưng đó không phải tất cả.

Điều nàng lo lắng chính là việc kiếp trước bởi vì Trương các lão đột nhiên qua đời nên Diêu Lệnh Hồng mới không có ai chống lưng, mới đi đến bước đường cùng đó.

Nếu Trương các lão không xảy ra chuyện, liệu có phải tình cảnh của Diêu Lệnh Hồng cũng trở nên tốt hơn một chút?

“Lần cuối cùng thần thϊếp nhìn thấy các lão liền cảm giác ngài ấy trở nên già nua hơn rất nhiều, chẳng những hai bên tóc bạc trắng, sắc mặt vàng như nến, ngay cả đi đường cũng không quá vững chắc.” Dư Thanh Yểu âm thầm ngắm trộm sắc mặt Lý Sách, nhìn thấy giữa lông mày hắn hơi nhíu lại, lông mi rũ xuống giống như đang suy nghĩ điều gì.

Theo như Phúc Cát nói, từ khi sự việc phát sinh, Lý Sách và Trương các lão cũng đã không còn gặp mặt, vậy nên Lý Sách không biết tình hình Trương các lão gần đây cũng là điều bình thường.

Dư Thanh Yểu cẩn thận, chậm rãi nói: “Các lão cũng là vì điện hạ mà lo lắng, nhưng rốt cuộc tuổi tác cũng đã lớn, ưu tư quá độ không tốt cho thân thể, không thì điện hạ nhắn gửi lấy dăm ba câu, có thể giải tỏa ưu phiền cho các lão cũng tốt.”

Nếu giữa hai người có hiểu lầm gì không thể nói, nếu có thể giải tỏa hiểu lầm, nói không chừng Trương các lão sẽ không giẫm lên vết xe đổ.

Dư Thanh Yểu nhìn Lý Sách, lông mi theo hô hấp chớp rồi lại chớp, dường như rất mong chờ câu trả lời của hắn.

Lý Sách nhìn vào mắt Dư Thanh Yểu, chậm rãi cong môi.

“Được.”

Dư Thanh Yểu không nghĩ tới Lý Sách lại dễ nói chuyện đến thế, nhanh chóng liền đáp ứng nàng, vốn dĩ nàng còn cho rằng sẽ mất một chút công sức.

Nàng cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh như chứa đầy nắng sớm, giống như mưa sương nhuộm cả rừng trúc, mặc dù như được che lại bằng một tầng sa mỏng nhưng lại làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Lý Sách duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu Dư Thanh Yểu, vài sợi tóc cọ vào lòng bàn tay, mềm mại như nhung.

Giống như chú mèo con hắn và nàng cùng nhau cứu vào hai năm về trước.

Chờ Lý Sách nhấc tay xoay người đi về hướng chính viện, Dư Thanh Yểu nhìn theo bóng dáng hắn, lặng lẽ đem hai tay đều đặt trên đỉnh đầu, sờ soạng một hồi cũng không tìm được điểm gì đặc biệt.

Điện hạ vì sao lại sờ đầu nàng giống như mấy đứa trẻ con.

Có phải hắn cảm thấy nàng không được thông minh không?

Tuy rằng hôm nay Dư Thanh Yểu thu hoạch không ít, nhưng cũng có một ít phiền não.

Đặc biệt là khi nhớ đến lời nói của Diêu phu nhân nàng lại thấy được thêm một điểm kì lạ.

Diêu phu nhân nói rằng nàng “ra khỏi Lãng viên thì không cần quá tin tưởng người trong cung.”

Đang êm đẹp, vì sao nàng lại rời khỏi Lãng viên?

Chuyện Dư Thanh Yểu nghĩ trăm lần cũng không ra thì ngay sau giờ ngọ đã có đáp án rõ ràng.

Hôm nay Lãng viên phá lệ náo nhiệt, từng tốp từng tốp người đi tới, ngay cả chim sẻ cũng không dám dừng chân trước cổng.

Mặt trời hạ về phía Tây, ánh chiều tà vẫn lóa mắt như cũ,không khí oi bức làm người ta có chút khó chịu.

Các nội quan trong cung Thái hậu đi thành từng nhóm nối đuôi nhau tiến vào, trên mặt mỗi người đều là nụ cười nghênh đón.

Bọn họ phá lệ mà tới tìm Dư Thanh Yểu.

Tuyên xong khẩu dụ của Thái hậu, đại thái giám mặt mày hớn hở chúc mừng Tần vương phi, giống như Tần vương phi như nàng có thể được Thái Hậu nương nương tự mình mời tham dự tiệc mừng thọ là đã có mặt mũi rất lớn.

Nói không hay thì còn là người may mắn!

Dư Thanh Yểu không biết may mắn hay không may mắn, nhưng khi nhớ tới lời nhắc nhở của Diêu phu nhân, nàng mơ hồ cảm thấy bên trong có chứa ẩn tình gì đó.

Vô duyên vô cớ Hoàng thái hậu làm sao có thể nhớ đến nàng?

Hơn nữa khẩu dụ này nói rất rõ ràng, lần này Lý Sách không thể đi cùng, nếu nàng tham dự, tất nhiên là phải một mình đối mặt với hoàng thân quốc thích.

Chẳng những là gặp Thái hậu mà còn có khả năng gặp hoàng đế cùng những phi tần trong hậu cung, tất cả đều là những người có thân phận tôn quý mà nàng không quen.

Tưởng tượng đến tình huống này làm người ta đau đầu, hai bên huyệt thái dương của Dư Thanh Yểu giật giật.

Lý Sách đưa cho nàng một chén trà nóng, đưa ra ý kiến cho nàng: “Có lòng là được rồi, nàng có thể không đi.”

Thời điểm hắn nói lời này, ngữ khí thật nhẹ nhàng.

Nhưng Dư Thanh Yểu thân là tiểu bối lại là người ngoài, trong lòng không nhẹ nhàng như lời Lý Sách vừa nói, đó là Hoàng thái hậu, là hoàng tổ mẫu ruột của hắn, không thể đối xử giống với Trương các lão được.

Nàng khẽ thở dài, tiếp nhận chén trà Lý Sách đưa qua.

Sương trà dày đặc giữa hai người, hợp lại giống như một tầng sa mỏng khiến khuôn mặt và hình dáng của đối phương đều trở nên mông lung.

“Thần thϊếp… vẫn nên đi thôi.” Thừa dịp uống trà, nàng nâng mi lên, trộm ngắm khuôn mặt trầm tĩnh của Lý Sách

Kỳ thật so với việc chính mình muốn tham gia tiệc mừng thọ của Thái hậu, bản thân hắn là người không thể rời khỏi Lãng viên, trong lòng mới càng thêm khó chịu.

“Nàng muốn đi?” Lý Sách nghe vậy liền cảm thấy kì quái mà nhìn nàng, ánh mắt hơi tối lại, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay cùng đôi mắt hạnh trong suốt, nhìn bộ dáng rất dễ bắt nạt, để nàng đi hắn thật sự không yên tâm.

“Nàng biết ta không thể ra khỏi Lãng viên, Phúc An, Phúc Cát cũng không thể đi cùng nàng, nàng không sợ sao?”

Dư Thanh Yểu nhăn mày một chút, mím môi.

Nô tỳ trong cung quen thói nịnh nọt quanh năm, nhưng hôm nay bọn thái giám tới tuyên khẩu dụ của Thái hậu không dám vô lễ với nàng chút nào, hẳn là vì Thái hậu muốn cho nàng mặt mũi, cũng bởi vì điều này, người trong cung sẽ cảm thấy Tần vương điện hạ còn chưa tới mức sơn cùng thủy phục* không có lối thoát.

*Sơn cùng thủy phục-山穷水复: bước đường cùng

Nếu nàng đi, có lẽ đối với Lý Sách sẽ là một chuyện tốt.

Nghĩ vậy một chút, Dư Thanh Yểu liền nở nụ cười xinh đẹp nói: “Thần thϊếp không sợ, thần thϊếp mang Xuân Đào đi là được.”

Chỉ cần bản thân chú ý một chút, không đi đến nơi ít người. Ở trước mặt bao nhiêu người, cho dù có là Lan Dương quận chúa cũng không có khả năng không để ý đến thể diện của Thái hậu mà tới gây khó dễ với Tần vương phi như nàng đi?

Nếu là đời trước nàng nhất định sẽ không dám một mình đi như vậy, nhưng tựa như ở cùng Lý Sách đã lâu khiến nàng dần dần có thêm một ít dũng khí.

Huống chi, nàng còn muốn gặp mặt một người.