Chương 24: Vô dụng

“Nhưng mà…” Diêu Lệnh Hồng đang định đứng lên thì động tác cứng đờ.

Lời nói của Tần vương khiến nàng vô cùng hoảng hốt.

Trương các lão muốn chỉ dạy Tần Vương phi vốn xuất phát từ lòng tốt.

Ở Dao thành hoang phế mười mấy năm, hai năm nay đến thành Kim Lăng lại không được Dư phủ quan tâm, kiến thức của Dư Thanh Yểu ở phương diện này quả thật là không nhiều, thân là Vương phi chưa nói đến chuyện phải tài hoa hơn người, nhưng ít nhất phải đọc nhiều sách một chút.

Trương các lão đặt rất nhiều tâm huyết trên người Tần vương liền cảm thấy Dư Thanh Yểu như thế không xứng đôi với hắn.

Diêu Lệnh Hồng thoáng liếc qua hốc mắt đã phiếm hồng của Dư Thanh Yểu, đôi mắt hạnh cũng đã ươn ướt.

Đột nhiên lại hiểu nàng hơn một chút.

Tần Vương tuy rằng vì nàng mà đứng ra từ chối ý tốt của Trương các lão nhưng mặt khác, cách nói của hắn cũng là thừa nhận kiến thức của nàng không nhiều.

Nàng tủi thân, cũng là điều hợp lý.

“Lão sư cũng nên chấp nhận cục diện bây giờ, không cần lại vì bổn vương mà lo lắng.”

Giọng nói của Lý Sách trong trẻo dễ nghe, giống như nước sông ấm vào mùa xuân, nhưng Dư Thanh Yểu lại nhận ra sự lạnh nhạt trong đó.

Dư Thanh Yểu chưa từng thấy Lý Sách lạnh nhạt như vậy, nàng còn tưởng bản thân mình nghe nhầm thì đúng lúc này Lý Sách thấp giọng nói từ đằng sau:

“Thanh Yểu, trở về.”

Dư Thanh Yểu bất động thanh sắc mà đưa tay lên, dùng ngón tay lau lau nước mắt, ra hiệu cho Diêu Lệnh Hồng rồi mới xoay người đi về, ở dưới bậc thang nàng ngước đôi mắt hạnh lên, lén lút nhìn trộm Lý Sách một cái.

Mặc dù ẩn trong bóng tối nhưng khóe môi nhếch thành một đường thẳng tắp của hắn vẫn lộ ra vài phần cảm xúc.

Không đợi Dư Thanh Yểu cẩn thận đánh giá tâm trạng Lý Sách, nàng nhìn lén đã bị hắn bắt gặp, hắn mím môi xuống, khóe môi cong lên một độ cong ôn hòa. Lý Sách mỉm cười với nàng.

Nụ cười này làm Dư Thanh Yểu khó mà dò xét được tâm trạng của hắn, nhấc làn váy có họa tiết hoa cỏ mùa thu đi lên bậc thang.

“Sao điện hạ lại tới đây?” Dư Thanh Yểu ngẩng mặt lên, nhỏ giọng hỏi.

Phúc Cát nói Lý Sách rất ít đến tiền viện, tuy rằng toàn bộ Lãng viên đều là của hắn, nhưng thông thường phạm vi hoạt động của hắn chỉ ở trong bốn bức tường ở chính viện, tiền viện và hậu viện đều rất ít đến

Dư Thanh Yểu lo lắng Lý Sách sẽ không vui khi thấy khu vườn xinh đẹp bị nàng biến thành như thế này, chỉ có điều tự hắn đến đấy, giống như không để ý tới hai vườn rau kia.

“Ta nhớ hôm qua nàng nói Trương các lão cho người tới tặng sách, hôm nay Diêu thị lại tới cầu kiến nên ta đến đây xem thử.” Dáng người Lý Sách cao hơn Dư Thanh yểu một cái đầu, vậy nên khi muốn nói chuyện với nàng hắn chỉ có thể hơi cúi đầu xuống.

Với khoảng cách gần như thế thứ gì cũng có thể thấy, mà đôi mắt còn phiếm hồng của Dư Thanh Yểu lại càng rõ ràng, vừa nhìn là hiểu ngay.

Đôi mắt phượng của hắn khẽ cau lại

“Ừm… Trương các lão suy nghĩ chu đáo.” Dư Thanh Yểu nắm lấy dải lụa ở bên hông, xoắn xoắn lại ở ngón tay, rũ mi xuống giấu đi sự cô đơn ở đáy mắt, chậm chạp nhỏ nhẹ nói: “Cũng là vì tốt cho thần thϊếp…”

Lý Sách không dễ dàng bị đánh lừa bởi lời nói khẩu thị tâm phi* của nàng, nhẹ nhàng nói: “Đọc sách không phải sở trường của nàng, cũng không phải sở thích của nàng, nếu đã không thích và cũng không am hiểu về nó thì cũng không cần làm khó bản thân.”

*Khẩu thị tâm phi-口是心非: miệng nói một đằng nhưng suy nghĩ một nẻo.

Dư Thanh Yểu ngạc nhiên ngước mắt lên, “… Sao điện hạ nói vậy?”

“Nàng tìm Phúc Cát hỏi mượn ta một quyển sách, còn chưa lật được quá ba trang đã ngủ gục.” Lý Sách thật sự cảm thấy buồn cười, khóe môi cong về phía trước tạo thành một hình vòng cung vui vẻ.

“A…” Dư Thanh Yểu nhớ lại chuyện này.

Đó là bởi vì mỗi ngày Lý Sách đều đọc sách, nàng lại ăn không ngồi rồi, liền nghĩ nên tự mình rèn luyện thói quen đọc sách, sau này có thể cùng Tần vương có chủ đề chung.

Sách đúng là sách hay, thôi thúc người đọc đi vào giấc ngủ.

Nàng còn nhớ rõ bản thân ngủ quên trên án kỷ, tỉnh lại phát hiện trên người khoác một chiếc áo choàng, liền cho rằng là Phúc Cát khoác giúp nàng nên cố ý tìm hắn cảm ơn, bất quá khi đó Phúc Cát giống như nghe không hiểu lời nàng nói

Thì ra người khoác áo giúp nàng là Lý Sách.

Cho nên ngay cả quyển sách mới chỉ lật qua ba trang mình đè dưới cánh tay hắn cũng thấy được.

Dư Thanh Yểu cuối cùng cũng không phản bác được chuyện mình không thích đọc sách.

“Ta có thể học thích…” Nàng ảo não đấu tranh.

Mỗi người đều nói đọc nhiều sách là một chuyện tốt, bản thân Lý Sách càng yêu thích sách đến mức không nỡ buông tay, trong thư phòng còn có rất nhiều loại sách.

Nhưng nàng bẩm sinh chính là không có sở thích này, có đọc bao nhiêu cũng không vào.

Không có tình cảm phu thê thật lòng nhưng nàng vẫn muốn duy trì quan hệ phu thê này, Dư Thanh Yểu nàng lo lắng một ngày nào đó sẽ bị Lý Sách vứt bỏ.

Bản thân nàng cũng không ý thức được hành động của mình lại mang theo một chút sự lấy lòng vụng về.

Ánh sáng từ hành lang dưới hiên chiếu vào, soi sáng nửa bên mặt của Dư Thanh Yểu, làn da trắng như tuyết giống như hoa đào bị nước mưa thấm ướt, trắng hồng mềm mịn.

Đôi mắt nàng bị ánh sáng chiếu vào cũng không có sự che giấu mà trong veo sáng ngời, khi nhìn vào lại thấy được sự chân thành lạ thường, như con vật nhỏ không có sự phòng vệ với con người trước mắt..

Nhưng rõ ràng trong lòng nàng còn một bức tường chưa thể phá bỏ, đối với bất kì ai đều khiến nàng hoảng sợ xa cách.

Giống như một linh hồn đang vất vưởng phiêu bạt ngoài kia, không biết có thể nghỉ ngơi ở nơi nào.

Lý Sách hạ giọng nhẹ nhàng ôn nhu hơn, giống như tất cả các âm điệu cao đều khiến nàng bỏ chạy như chim sợ cành cong.

“Nàng nếu đã gả cho ta còn muốn trái lương tâm đi làm những chuyện bản thân không thích, vậy thì đó là do người làm phu quân như ta vô dụng.”

Hắn rất muốn duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu nàng, nhưng có nhiều người ở xung quanh, lại sợ đôi mắt thỏ của Dư Thanh Yểu càng hồng hơn, chỉ có thể thu hồi động tác, đầu cúi xuống như là muốn để ngang tầm mắt với nàng, cũng là để nhìn thẳng vào mắt nàng, làm nàng không thể né tránh chủ đề này: “Ta nói rồi, trong phạm vi năng lực của ta, nàng có yêu cầu gì ta đều có thể thỏa mãn nàng, không đọc sách cũng không phải việc quan trọng gì.”

“Nhưng mà…”

“Rất nhiều người không có cơ hội lựa chọn nhưng nàng thì có, ta muốn nàng có thể chọn xem chính mình muốn làm cái gì, mong muốn cái gì, chuyện gì sẽ khiến nàng thật sự vui vẻ hạnh phúc.” Lý sách dịu dàng dừng ở trước mặt Dư Thanh Yểu, nghiêm túc nói: “Mà không phải do người nào đó nói cho nàng rằng nàng phải làm gì.”

Dư Thanh Yểu hoàn toàn ngơ ngẩn.

Đây là lần đầu tiên có người nói với nàng như vậy.

Đời trước Dư gia cùng Lý Duệ dạy nàng rất nhiều thứ, cũng muốn nàng làm rất nhiều việc.

Bọn họ dạy nàng, thân là một phần của gia tộc, thân là vãn bối, thân là thê thϊếp sống phụ thuộc vào phu quân, nàng phải vì lợi ích của gia tộc, vì lợi ích của phu quân mà tính toán trăm phương ngàn kế.

Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến bản thân nàng muốn làm cái gì.

Bàn tay cầm dải lụa khẽ buông lỏng, trong lòng trở nên rung động, bạch ngọc buộc bên thắt lưng lóe lên vài tia ánh sáng yếu ớt.

Đúng vậy, rốt cuộc nàng muốn cái gì?

Trọng sinh trở về, nàng có thể làm cái gì?

Trong lòng Dư Thanh Yểu như có một nồi nước sôi đang dần dần phun trào, tràn ra bọt nước dày đặc.

Suy nghĩ tung bay.

Nàng ngước nhìn Lý Sách không chớp mắt, khuôn mặt tinh xảo mà ôn nhu văn nhã như trích tiên hướng về phía mình, bản thân như bị thu nhỏ lại nằm gọn trong ánh mắt sâu thẳm đen láy của hắn, giống như trong mắt hắn chỉ có một mình mình.

Nàng đã lựa chọn khác với kiếp trước, đi con đường khác, cũng gặp được những người khác.

Đó có phải là nàng cũng có thể lợi dụng trí nhớ kiếp trước của bản thân, thay đổi con đường tương lai của người khác.

"Thần thϊếp tựa như hiểu rõ hơn một chút.” Dư Thanh Yểu chậm rãi chớp chớp mắt, nhịn không được nhướng mày nhếch môi nở nụ cười ấm áp: “Điện hạ thật là người ôn nhu nhất thần thϊếp từng gặp.”

Lý Sách đưa mắt nhìn theo đôi mắt đang cười của nàng, dừng lại trên đôi môi anh đào căng mọng ẩm ướt của nàng một lúc rồi lại giống như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng dời đi.

“Phải không?”

Phúc Cát không có trực tiếp trở về cùng Dư Thanh Yểu mà đi vòng ra phía sau Diêu Lệnh Hồng, kiểm tra hộp gỗ đỏ, đối chiếu cẩn thận những đồ vật ở bên trong.

Đồ vật có thể mang theo để tiến cung đều được ghi lại để phòng trường hợp bí mật mang theo đồ cá nhân, vậy nên Phúc Cát phải bảo quản cần thận, tránh tương lai có điều gì tốt xấu xảy ra lại không thể nói rõ.

Cuối cùng hắn mới tiếp nhận hộp gỗ đỏ, ôm đi rồi trở về.

Diêu Lệnh Hồng nghiêng mắt nhìn qua đống sách bị từ chối nằm bất động trong tay tỳ nữ.

Sách mang theo không thể gửi, khi trở về không thể hồi đáp,những nàng chỉ là một thần phụ, sao dám thách thức hậu duệ hoàng tộc?

Tầm mắt quay lại, trên hành lang gỗ đặc tối om, phu thê Tần Vương đang đứng bên nhau.

Nam tử đĩnh đạc như ngọc, nữ tử nhỏ nhắn xinh đẹp, chưa nói đến dung mạo xứng đôi của hai người, chỉ bàn đến tư thái cúi đầu của Tần vương vì tần vương phi là đã đủ khiến người ta ghen tị.

Mặc dù không còn là Thái Tử, nhưng có ai từng thấy vị thiên chi kiêu tử này cúi đầu trước ai chưa?

Diêu Lệnh Hồng hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí đi xuống bậc thềm, cáo tội với phu thê Tần Vương.

“Thần phụ tự biết hôm nay đã đi quá giới hạn, mạo phạm Vương phi, mong rằng Tần Vương điện hạ, Vương phi nương nương thứ tội.”

Tần Vương nếu đã coi trọng Vương phi thì những người ngoài như họ càng không có tư cách chạy đến Lãng viên khoa tay múa chân, tham gia vào chuyện dạy dỗ Vương phi, Tần Vương không vui cũng là bình thường.

Trương các lão và nàng đều chưa từng nghĩ tới, Tần Vương phi lại có sức nặng trong lòng Tần vương đến như vậy.

Vậy nên mới xảy ra trò hề này.

Dư Thanh Yểu liếc nhìn Lý Sách, có chút không chắc chắn về thái độ của hắn, sợ rằng mối quan hệ của hắn ta và Trương các lão sẽ vì mình mà trở nên tồi tệ, vì vậy nàng không thể không nói trước: " Điện hạ, Trương các lão cũng là có ý tốt, Diêu phu nhân càng không có gì sai, điện hạ cũng đừng trách bọn họ."

“Huống chi học thức của Diêu phu nhân nổi danh khắp thành Kim Lăng, thần thϊếp trước kia cũng nghe nói qua, Trương các lão có thể mời Diêu phu nhân tới dạy thϊếp cũng là vinh hạnh của thần thϊếp.”

Dư Thanh Yểu nói rất nhiều, Lý Sách ở bên cạnh lại không đáp lại tiếng nào khiến nàng không khỏi có chút lo lắng, vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo đang rũ xuống của hắn, kéo kéo.

Lý Sách rũ mắt xuống, ánh mắt lướt qua hai ngón tay tinh tế đang kéo áo mình của nàng, cuối cùng cũng mở miệng, chậm rãi giải thích: “Ta không có ý muốn trách tội ngươi.”

Dư Thanh Yểu nhẹ nhõm nói: “Vậy thì…”

Lý Sách chuyển tầm mắt hướng về Diêu Lệnh Hồng nói: “Mời Diêu phu nhân trở về đi.”

Bị hạ lệnh trục khách, Diêu Lệnh Hồng nào dám tiếp tục đợi, mang theo hai tỳ nữ trực tiếp hướng hắn xin phép cáo lui, không đề cập tới chuyện Trương các lão tặng sách.

Dư Thanh Yểu cảm thấy lần này Diêu Lệnh Hồng rời đi chỉ sợ sẽ không đến thêm lần nữa, buông ngón tay ra liền nhấc váy hướng xuống bậc thềm.

“Diêu phu nhân… Ta, ta đưa ngươi đi một đoạn.”

Diêu Lệnh Hồng thụ sủng nhược kinh*, chỉ là nàng không thấy rõ biểu cảm của Lý Sách, không biết có nên từ chối hay không, nhưng Dư Thanh Yểu đã muốn đi tới bên cạnh nàng, bộ dáng một hai phải tiễn nàng rời đi.

Nàng chỉ có thể tiếp nhận: “Vương phi nương nương khách khí… Làm phiền người.”

*Thụ sủng nhược kinh-受宠若惊: được sủng ái mà lo sợ

Tính toán đã đi tới nơi Tần vương không thể nghe rõ âm thanh, Diêu Lệnh Hồng chủ động hỏi trước: “Vương phi là còn có chuyện gì muốn hỏi thần phụ?”

Nàng tự biết chưa từng gặp mặt Dư Thanh Yểu, càng không có giao tình gì..

Dư Thanh Yểu cũng khó xử, không biết đề cập chuyện này với Diêu Lệnh Hồng thế nào, chỉ có thể mở lời hỏi: “Phu nhân, mấy năm nay ngài có gặp lại tôn đường không?”

Diêu Lệnh Hồng theo bản năng vuốt bụng nhỏ hồi tưởng, “Từ khi gả đến Kim Lăng đã ba năm không gặp rồi.”

“Ta cũng đã hai năm không được gặp phụ thân.” Dư Thanh Yểu buồn bã nói.

Diêu Lệnh Hồng biết vị Tần Vương phi này là từ Dao thành tới, Dao thành cách Kim Lăng xa hơn Giang Châu rất nhiều, cho nên đời này nếu không có gì ngoài ý muốn, nàng sẽ rất khó để trở về Dao thành, mà đại tướng trấn thủ biên giới không được triệu kiến thì không được về Kim Lăng, vì vậy rất khó để gặp nhau.

“Vương phi xin hãy yên lòng, Minh Uy tướng quân cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ bình an không có việc gì.” Diêu Lệnh Hồng không biết vì sao Dư Thanh Yểu nhắc tới chuyện này, chỉ là đã nói đến đây liền muốn nói thêm chút lời an ủi để xoa dịu nàng: “Ngày sau sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt.”

Dư Thanh Yểu hơi mỉm cười, gật đầu: “Phu nhân nói rất đúng, ta cũng thường xuyên cho rằng, chúng ta tuy rằng đã gả làm vợ người ta, nhưng chung quy vẫn là người làm con, mặc dù lẻ loi một mình cũng muốn yêu quý bản thân thật tốt, thế gian này tuy có nhiều khó khăn nhưng chỉ cần còn sống thì sẽ còn một ngày có được hi vọng.”

Diêu Lệnh Hồng cảm thấy lời nói của Dư Thanh Yểu có điểm kì lạ, dường như nàng đang cảnh báo điều gì cho bản thân, tay vỗ ở trên bụng nhỏ không khỏi dừng lại.

Dư Thanh Yểu cũng đưa mắt nhìn bụng dưới của nàng: "Phu nhân nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để song thân ở phương xa phải lo lắng."

Diêu Lệnh Hồng tạm dừng bước chân , cụp mày xuống, trầm mặc một lát mới nói: "Đa tạ Vương phi nhắc nhở, thần phụ sẽ chiếu cố bản thân thật tốt."

Dư Thanh Yểu không biết lời nói của bản thân đến cuối cùng có tác dụng hay không.

Người ở thời điểm xúc động đều sẽ quên một số chuyện quan trọng, ví dụ như Diêu phu nhân có thai nhảy xuống sông tự vẫn liệu có còn nhớ tới hai vị song thân đã coi mình như viên ngọc quý kia hay không.

Hiện giờ nàng chỉ có thể nhắc nhở, có lẽ sau này Diêu phu nhân sẽ do dự hơn một chút, không đến mức dẫm vào thảm kịch của đời trước.

“Nếu Vương phi đã nhắc nhở thần phụ một câu này thì thần phụ cũng xin được lắm miệng một câu.” Diêu Lệnh Hồng thu hồi vẻ mặt kì lạ, thấp giọng nói với Dư Thanh Yểu: “Ra khỏi Lãng viên thì không nên quá tin tưởng người trong cung, đặc biệt là vị Lan Dương quận chúa kia.”

“Lan Dương quận chúa?”Ở đời trước Dư Thanh Yểu cùng nàng có một chút quan hệ, lại chưa phát hiện nàng có điểm gì đáng ngờ để Diêu Lệnh Hồng phải đặc biệt nhắc nhở nàng.

Diêu Lệnh Hồng thấy Dư Thanh Yểu còn ngây thơ không biết chuyện gì thì không khỏi âm thầm nhíu mày, chỉ sợ vị Tần Vương phi này từ trước tới giờ đều không để ý đến chuyện bên ngoài cũng không hỏi thăm quá nhiều chuyện trong cung.

“Quận chúa là thanh mai trúc mã với Tần Vương.”