Chương 23: Dạy dỗ

Biết rõ rằng Lý Sách nói thích, chính là thích dùng bữa với người khác, kỳ thật không liên quan gì tới nàng.





Giống như nàng không thích ở một mình, lúc còn ở Dư phủ thường đóng chặt cửa rồi lôi kéo Tri Lam bồi nàng.





Chỉ cần có người bên cạnh là được, cũng không cần để ý người kia là ai.





Nhưng khi Lý Sách nói tiếng “thích” này lại khiến Dư Thanh Yểu bất chợt sinh ra ảo giác, phảng phất giống như chữ thích kia là vì nàng mà thích.





Điều này thực sự là thái quá.

Dư Thanh Yểu không dám nghĩ nhiều, chỉ là Lý Sách nhìn nàng chăm chú như thế, không có phản ứng lại thì thật không ổn cho lắm.





“Vậy từ nay về sau thần thϊếp sẽ dậy sớm bồi điện hạ dùng bữa sáng!”

Vừa khoác lác xong, trong lòng Dư Thanh Yểu đã thấy hối hận.





Nếu tự nàng không dậy được thì chẳng phải sẽ làm phiền Lý Sách đến gọi nàng rời giường sao, nếu mỗi ngày đều như vậy, thật sự nàng sẽ rất xấu hổ.





Quả nhiên Lý Sách hỏi: “Nàng dậy sớm như vậy liệu ngủ có đủ không?”

Hắn vậy mà không nghi ngờ nàng có thể dậy hay không mà là quan tâm nàng có ngủ đủ giấc hay không.





Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Thanh Yểu ngước lên, phấn má tán đều khắp mặt, duy chỉ có dưới mắt là có chút thâm quầng.

Vì dậy sớm nên đầu óc vẫn còn mơ màng, cho nên một lúc lâu sau nàng vẫn không hỏi Lý Sách vì sao hỏi như vậy.





“Ban đêm nàng ngủ không ngon, ban ngày tự nhiên sẽ không dậy nổi, nếu mỗi ngày đều dậy sớm như thế, chẳng phải là cả ngày đều không có tinh thần sao?” Lý Sách nhìn thấy nàng lờ mờ không hiểu liền giải thích.





“Điện hạ biết thần thϊếp buổi tối ngủ không ngon sao?” Dư Thanh Yểu lại lắp bắp kinh ngạc, Lý Sách rốt cuộc tinh tế tới mức nào, giống như tất cả mọi việc đều không thoát được đôi mắt thần của hắn.

Trước đó nàng còn tưởng rằng khả năng che giấu của mình không tồi.





Tuy rằng hai người cùng chung chăn gối, nhưng rất ít khi nằm cùng nhau lúc cả hai cùng thanh tỉnh.





Dư Thanh Yểu không biết các phu thê khác ở chung như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không giống nàng và Lý Sách.





Về phần có phải thân mình Lý Sách có bệnh không thể nói hay chỉ đơn thuần là không coi nàng như thê tử nên không muốn chạm vào nàng, Dư Thanh Yểu quả thực không biết.

Bất quá trừ cái này ra, thật sự là không thể bắt bẻ Lý Sách ở điểm nào.





Thành thật mà nói, nếu không phải bởi vì sự cố xảy ra đột ngột, khiến nàng không có lựa chọn nào khác.

Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối không dám chọn Tần vương Lý Sách.





Đúng là bởi vì có phần sợ bị nghi ngờ “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của” nên lòng nàng thường xuyên thấp thỏm không yên.





Ước nguyện ban đầu của nàng không đơn thuần, tự nhiên sẽ không vội vàng mà muốn viên phòng, làm người sinh dục nhi nữ, có thể cùng Lý Sách tương kính như tân đã là chuyện tốt trởi ban, nàng nào dám sinh ra nửa phần bất mãn?





Chẳng qua nàng một cái cô nương gia, cùng “người xa lạ” hàng đêm nằm chung trên một chiếc giường, dù cho không làm gì cũng không tránh được xấu hổ, cho nên Dư Thanh Yểu liền tự cho là thông minh, buổi tối sớm bò lên trên giường, cưỡng ép bản thân phải ngủ trước khi Lý Sách về phòng.





Khi mặt trời đã lặn về đằng sau núi Tây, khắp Lãng viên đã thắp sáng đèn, Lý Sách sẽ dời bước đến thư phòng, hoặc đọc sách hoặc tiếp tục viết sách luận của hắn, đến khoảng giờ Tý* mới trở về phòng để nghỉ ngơi.





*giờ Tý: từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.





Mà lúc này thường là lúc Dư Thanh Yểu ngủ đến mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê.





Lý Sách chú ý khuôn mặt nàng trước mắt: “Nàng mỗi đêm đều nằm mơ, không nhớ rõ sao?”





“Thần thϊếp… nói mơ sao?” Hiện giờ Dư Thanh Yểu sợ nhất một chuyện, chính là bị hắn biết được những sự việc nàng đã trải qua.





Nếu không phải có vết thương to bằng ngón tay ở trên ngực nàng, nàng cũng sẽ không phân biệt được những ký ức đó rốt cuộc là mộng, hay thật sự là chuyện xảy ra ở kiếp trước.





“Ừm, đêm qua nàng có nhắc tới Tri Lam, nàng ta là gì của nàng?”





Dư Thanh Yểu nghe đến đó, tức khắc giống như bong bóng bị chọc thủng, nhẹ nhàng thở ra, nhưng giây sau lại nghĩ tới lời uy hϊếp của Lý Duệ , trong lòng vẫn nặng nề không thôi.





Thời gian tới hẳn là Tri Lam sẽ không gặp nguy hiểm, bởi Lý Duệ không có cơ hội đυ.ng tới nàng, lời hắn nói ngày ấy đến tám phần cũng chỉ là nói suông, nhưng nghĩ đến Tri Lam ở Dư phủ một mình, không có người nào quan tâm nàng, trong lòng Dư Thanh Yểu vẫn cảm thấy không dễ chịu.





“Tri Lam là nha hoàn đi theo thần thϊếp từ Dao thành tới, lớn lên cùng thần thϊếp, tuy là chủ tớ nhưng lại càng giống tỷ muội hơn.” Dư Thanh Yểu nhớ không nổi đêm qua mình mơ thấy cái gì, nhưng Lý Sách vẫn chưa nhắc tới ai khác, xem ra nàng không có mơ thấy Lý Duệ nữa.





“Vậy vì sao nàng ta không bồi giá theo nàng?” Lý Sách một chút đã hỏi ngay điểm mấu chốt.

Người thông minh như hắn, kỳ thật không khó để hiểu ra nguyên nhân đằng sau.





Tuy rằng Xuân Đào là nha hoàn hồi môn nhưng Dư Thanh Yểu tự nguyện để chính mình động thủ cũng không cho nàng ta vào nhà, có thể thấy được Dư Thanh Yểu không hề tín nhiệm nàng ta.





“Vào ngày đại hôn, Tri Lam sinh bệnh, Dư lão phu nhân nói không thể mang người bệnh theo bồi giá, vì vậy tạm thời đổi thành Xuân Đào.” Dư Thanh Yểu cũng không tin sự tình trùng hợp như vậy, chính là cố tình vào ngày đại hôn ấy lại xảy ra sự việc như thế, nàng cũng không có cách nào để kiểm chứng: “Xuân Đào… nàng là người của lão phu nhân, thần thϊếp không tiện sai bảo nàng.”





Nói xong, nàng bỏ đũa ngọc trên tay xuống, ngồi thẳng người lên, thương lượng cùng Lý Sách: “Điện hạ, thần thϊếp có thể viết một phong thư nhà gửi phụ thân không?”





Dư Thanh Yểu biết trong thành Kim Lăng, hơn nữa đây lại là trung tâm chính trị, việc liên lạc với đại tướng trấn thủ biên giới là điều vô cùng kiêng kị.





Nhưng nếu tính cả thời gian kiếp trước thì cũng đã rất lâu rồi nàng không nhận được thư của phụ thân, cũng không biết phụ thân ở Dao thành có tốt không, gần đây có nhiều trận chiến không? Các vết thương cũ đã lành chưa? Đủ loại lo lắng hiện lên trong đầu nàng.





Hơn nữa, nàng có thể viết một lá thư nhờ phụ thân phái người đem Tri Lam trở về Dao thành





Tri Lam vốn là gia nô ở Dao thành, Dư phủ tất nhiên không có quyền tùy ý bán đi.





Ngón tay Lý Sách gõ nhẹ lên mặt bàn hình vuông, đốc đốc vài tiếng rồi nói: “Ta có thể giúp nàng đưa thư, bất quá nội dung trong thư không thể liên lụy triều chính.”





Dư Thanh Yểu nghe thấy, sợ Lý Sách lại thay đổi ý định liền vội vàng hứa hẹn nói: “Thần thϊếp tuyệt không sẽ viết thêm gì khác, chỉ là sau khi xuất giá muốn báo cho phụ thân biết được, nếu như điện hạ không tin, thần thϊếp viết xong có thể để điện hạ xem qua.”





Sắc mặt nàng có chút đỏ hồng, giống như là còn xấu hổ khi nhắc đến chuyện đã xuất giá, chỉ là quá mức khát khao muốn viết thư nhà nên không kịp lựa chọn từ ngữ phù hợp.

Thế nhưng Lý Sách cũng không có cự tuyệt, trái lại còn hơi mỉm cười đáp ứng nàng: “Được.”





Điều này khiến Dư Thanh Yểu chết lặng, Lý Sách hắn thật sự sẽ kiểm tra thư nhà của nàng sao?





Nhưng lời là do chính mình nói, cũng không thể không đưa hắn xem qua.





Dư Thanh Yểu ủy khuất “dạ” một tiếng, ảo não nói: “Thần thϊếp viết xong liền đưa điện hạ xem qua.”





Bên này Phúc Cát và Phúc An đã dọn bàn xong, ngoài cửa lại truyền đến một giọng nam xa lạ.





“Khởi bẩm Tần vương điện hạ, phu nhân của Trương đại nhân theo lời dặn của Trương các lão tới tặng lễ vật cho vương phi, hiện giờ đang chờ tại tiền viện.”





Là cấm quân canh giữ ở ngoài Lãng viên tiến vào báo cáo.





Nhân lực ở Lãng viên không đủ, cấm quân canh cửa không tránh được phải chạy việc vặt này.





Con dâu của Trương các lão?





Dư Thanh Yểu biết nàng, bởi vì cuộc sống của Diêu thị này sau khi xuất giá ở kiếp trước cũng không tốt đẹp gì, cuối cùng còn vì trượng phu sủng thϊếp diệt thê mà tuổi còn trẻ đã mang theo cái thai hai tháng nhảy hồ tự vẫn.





Dư Thanh Yểu biết chuyện của nàng là bởi vì sau khi nàng chết dẫn đến “vụ án kim ốc” lừng lẫy, lúc ấy khoảng chừng trăm vị quan viên lớn nhỏ đều bị liên lụy, nuôi dưỡng trao đổi ngựa gầy Dương Châu, hối lộ quan trên buông lời gièm pha, nháo đến mức ồn ào huyên náo cả Kim Lăng thành.

Mà Trương các lão một đời thanh liêm trong sạch cũng vì tiểu Trương đại nhân làm xằng làm bậy mà hủy trong một sớm một chiều.





Mà cũng kể từ đó, Trương các lão phải chịu vô số lời thóa mạ.





“Nàng đến tặng lễ vật, còn muốn vương phi phải đi gặp nàng?” Lý Sách không đứng dậy, cách tấm bình phong hỏi cấm quân bên ngoài.





Cấm quân trẻ tuổi giọng nói trong trẻo rõ ràng, trả lời cũng ngắn gọn nhanh nhẹn, “Bẩm, nói là phụng lời dặn của các lão, muốn thỉnh gặp vương phi.”





Trương các lão là ngoại nam, ngẫu nhiên muốn gặp một lần cũng không có gì để khiển trách, hơn lúc ông ta đặc biệt phái con dâu tới bái kiến, cũng là đã giữ lễ nghi.





Lý Sách quay sang nói với Dư Thanh Yểu: “Nàng có thể không đi.”





Dư Thanh Yểu đối với thái độ của Lý Sách cũng không cảm thấy kì lạ, ngay cả Trương các lão hắn cũng không gặp, một người như Diêu thị đương nhiên có thể bỏ qua.

Bất quá Dư Thanh Yểu lại muốn gặp Diêu thị một lần.





Đời trước, các nàng cũng coi như là đồng bệnh tương liên.





Chỉ là không biết sau khi nàng chết đi liệu có được cơ duyên giống như nàng, có thể làm lại từ đầu hay không.





Dư Thanh Yểu nhìn vị Tần vương trẻ tuổi anh tuấn ngồi đối diện, càng cảm thấy mình có thể trọng sinh thật là một việc vô cùng may mắn.





“Thần thϊếp có thể đi gặp nàng không?”





Lý Sách cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Nàng muốn gặp nàng ta?”





Dư Thanh Yểu gật gật đầu.





Lý Sách nhìn thật sâu vào mắt nàng, nhưng cũng không can thiệp vào quyết định của nàng mà chỉ lệnh cho Phúc Cát ra ngoài cùng nàng.





Dư Thanh Yểu mang theo Phúc Cát đi tới tiền viện.





Phúc Cát sợ Dư Thanh Yểu không biết vị Diêu phu nhân này, trên đường đi còn tỉ mỉ giới thiệu một phen.





“Vị Diêu thị có thể được các lão coi trọng này lúc trước cũng là tài nữ nổi danh khắp thành Kim Lăng, gia thế càng là vinh hiển, gia phụ là tả bố chính sử tại Giang Châu, gia mẫu là đích thứ nữ của Giang Châu vọng tộc Chu thị, ba năm trước Diêu thị được gả đến Trương gia, trở thành chính thê của quý tử độc nhất Trương gia.”





Tả bố chính sử là nhị phẩm quan triều đình, so với chức quan của phụ thân Dư Thanh Yểu còn cao hơn nhiều, cho nên có thể nói rằng gia thế của Diêu thị quả thật rất cao quý.





“Bất quá thân phận của vương phi càng tôn quý hơn, không cần sợ hãi nàng.” Phúc Cát cười tủm tỉm nói thêm một chút.





Dư Thanh Yểu gật đầu.





Lúc nàng chưa xuất giá, địa vị đều dựa vào chiến công của phụ thân, giờ đã gả cho Lý Sách, thân phận địa vị tự nhiên theo trượng phu mà đến.





Đây cũng coi như điều đáng buồn của phận nữ nhi.





Tiền viện là nơi Lý Sách sẽ không đặt chân đến, chỗ đất trồng đã bị đào đi tám khóm hoa sơn trà để Dư Thanh Yểu trồng rau.





Diêu Lệnh Hồng xuất thân thế gia, kỳ hoa dị thảo nàng gặp qua còn nhiều hơn các loại rau củ quả, vì vậy nàng cúi đầu phân biệt một lúc lâu cũng không biết trong từng khối đất được cày xới gọn gàng này rốt cuộc là thứ gì.





Bất quá lấy phẩm vị của thái tử, chỉ e rằng là chủng loại hết sức cao quý, nàng không thể nói bậy.





Dư Thanh Yểu vừa bước ra khỏi hành lang liền thấy một vị phu nhân trẻ tuổi thân thêu hoa văn bồ đào, trên cánh tay là một chiếc áo choàng làm bằng lụa thiển hồng ánh bạc đứng bên cạnh vườn rau.





Diêu Lệnh Hồng chỉ lộ sườn mặt, nhưng đôi mày liễu hơi chau lại cùng đôi mắt đen láy kia đã phảng phất một loại khí chất kiêu ngạo quý khí, nàng học thức sâu rộng, lại xuất thân cao quý, tự nhiên có thể kiêu ngạo bằng thực lực của chính mình.





Nghe được tiếng bước chân, lãnh ngạo mỹ nhân ngẩng mặt lên, khi ánh mắt chạm vào bóng người trước mắt, trong đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.





Nữ tử có thể gả vào hoàng gia không chỉ cần có gia thế xuất chúng mà ngay cả dung mạo cũng phải xuất sắc, nếu không thì sao có thể sóng vai đồng hành cùng những vị hoàng tử tuấn mỹ kia.





Mà trong số các hoàng tử, vị phế hoàng tử kia chính là người xuất chúng nhất.





Khuôn mặt hoàn mỹ kia giống như được phác họa bởi bút pháp của thần tiên, thêm một nét thì thừa mà bớt một nét lại thiếu, ngay cả quốc thủ cũng không thể họa ra được thần thái cao quý của hắn.





Vô số khuê trung thiếu nữ đều từng than khóc, cảm lang thiên kim ý, thẹn vô khuynh thành sắc* .





*cảm lang thiên kim ý, thẹn vô khuynh thành sắc - 感郎千金意,惭无倾城色: cảm kích tấm lòng ngàn vàng của chàng, chỉ thẹn bản thân không có sắc đẹp khuynh thành ( anh rất tốt nhưng em không xứng á =))) )





Cho nên khi Diêu Lệnh Hồng nàng tới liền suy nghĩ vị Tần vương phi này đến tột cùng là tuyệt sắc giai nhân thế nào mới dám ngày đêm đối diện với gương mặt kia của Tần vương.





Hiện giờ mới thấy vốn dĩ mới biết bất phân bá trọng* chữ này vốn dĩ là dành riêng phu thê Tần vương.





*bất phân bá trọng - 不分伯仲 : kiểu không phân biệt lắm, ý là chỉ sắc đẹp của hai người này tầm cỡ nhau á.





Bất quá nhớ tới lời giao phó của cha chồng, Diêu Lệnh Hồng cũng không có ý định thưởng thức sắc đẹp của Dư Thanh Yểu, bước hai bước nhỏ về phía Dư Thanh Yểu, uốn gối hành lễ.





“Thần phụ gặp qua Tần vương phi.”





“Phu nhân xin đứng lên.” Dư Thanh Yểu nhấc váy đi xuống bậc thang, Phúc Cát ở một bên đỡ lấy cánh tay của nàng.





Hai người đi đến trước ba bước Diêu Lệnh Hồng mới đứng yên.





Dư Thanh Yểu thấy phía sau Diêu Lệnh Hồng có hai tỳ nữ, một người trong tay cầm một chiếc tráp gỗ đỏ, một người trong tay nâng hơn mười quyển sách, có lẽ chính là lễ vật cùng sách mà Trương các lão nói.





Quả nhiên, Diêu lệnh hồng chỉ vào tráp gỗ đỏ giới thiệu: “Vương phi, tráp này là lễ vật tân hôn mà Trương các lão chuẩn bị cho Tần vương và Vương phi, thỉnh vương phi vui lòng nhận lấy.”





Trước đó Dư Thanh Yểu quên không hỏi ý tứ Lý Sách, đối với phần lễ vật này có chút không biết phải làm sao.





Bất quá Diêu Lệnh Hồng giống như không nhìn ra sự do dự của nàng, quay đầu chỉ vào mười mấy quyển sách dày mỏng khác nhau kia nói: “Đây là các lão cố ý vì vương phi chuẩn bị, nếu vương phi có điều gì không hiểu, tùy lúc có thể phái người tới, thần phụ chắc chắn sẽ giải đáp nghi vấn của vương phi.”





Nguyên lai Trương các lão không chỉ đưa sách đến mà thậm chí còn gửi cho nàng một lão sư.





Dư Thanh Yểu khó tránh khỏi bối rối, nhưng lại không tiện cự tuyệt hảo tâm của Trương các lão.





“Lễ vật lưu lại, sách thì lấy về đi.” Một thanh âm trong treo ôn nhuận truyền đến, trên hành lang có hai người đi tới.

Lý Sách mang theo Phúc An đứng ở trên hành lang, ánh sáng chỉ chiếu tới nửa người của hắn, không nhìn ra cảm xúc trong ánh mắt hắn.





Diêu Lệnh Hồng cả kinh, đang định quỳ xuống hành lễ.





Giọng nói Lý Sách một lần nữa vang lên, giống như không cho phép ai cắt ngang: “Vương phi nếu muốn học, bổn vương sẽ tự mình dạy dỗ, lão sư và Diêu phu nhân không cần lo lắng.”