Chương 11-2: Mạnh Tiểu Kỳ

Trăng lên giữa trời, cung binh đứng dậy, cùng mấy tên bộ binh lên thành tuần tra, Mạnh Thanh Hòa nhớ tên của hắn ta, họ Cao tên Phúc, cái tên rất bình thường, nhưng Mạnh Thanh Hòa nhớ rất kỹ.

Lúc này, hắn mới nhớ ra, mình thậm chí còn không biết tên của Mã Tổng Kỳ.

Buồn cười sao?

Hắn chỉ muốn khóc.

Hai tay chống sau lưng, hít một hơi thật dài, rồi thở ra, ngực vẫn tức tối khó chịu.

Dứt khoát nhắm mắt lại, mở miệng, dùng hết sức lực, hắn gào lên thật to: "Hán tử chăn ngựa hùng dũng uy phong... Hán tử chăn ngựa hùng dũng uy phong... Uy phong... Uy phong..."

Đừng trách hắn lặp đi lặp lại, vì hắn chỉ biết mỗi câu này.

Gào xong, Mạnh Thanh Hòa thoải mái hơn, bảo sao mấy người u uất cứ thích tìm một nơi không người gào lên hai tiếng, quả thực rất sảng khoái.

Cách đó hơn ba mươi bước, một bóng người thon dài đang dắt ngựa loạng choạng, suýt chút nữa chân trái vấp chân phải ngã nhào xuống đất.

Vài binh sĩ cầm đuốc đi ngang qua nhìn nhau, trong lòng cùng nảy sinh một nghi vấn, thằng điên nào nửa đêm không ngủ lại học sói tru thế?!

Ngày hôm sau, một con ngựa nhanh như chớp chạy về dịch trạm trước khi trời sáng, người cưỡi ngựa mang theo bản tấu của Chỉ Huy Sứ Từ Trung, bản tấu ghi rõ chém hơn sáu trăm thủ cấp địch, thu được hơn 180 con ngựa chiến, bắt sống hơn 50 tên Bách Phu Trưởng.

Cuối bản tấu, Từ Trung đặc biệt đề cập đến Thẩm Tuyên, nói rằng trong trận chiến này y đã thể hiện vô cùng dũng mãnh, dẫn đầu kỵ binh ra trận, xông pha trước, chém hơn mười thủ cấp địch.

Yến Vương ở phủ Bắc Bình cũng nhận được tin tức đúng lúc đang đánh cờ với hòa thượng Đạo Diễn, liên tục khen ngợi: "Không hổ là nhi tử của huynh trưởng ta."

Người huynh trưởng mà Yến vương nhắc đến, không phải là huynh đệ đồng bào với hắn, mà là nghĩa tử của Hồng Vũ đế - Thẩm Lương.

Hồng Vũ đế có hai mươi sáu nhi tử, mười sáu nhi nữ, còn nhận hơn hai mươi nghĩa tử, cộng lại, gần như có thể xếp thành hai hàng tiểu đội.

Phụ thân Thẩm Tuyên, Thẩm Lương chính là một trong số đó, chưa đến tuổi tứ tuần, đã lập được chiến công hiển hách, còn từng cứu mạng Yến Vương. Lẽ ra phải được hưởng vinh hoa phú quý, nằm trên giường đếm bạc xem mỹ nữ đến già, không ngờ lại bị Ngự Sử nhiều lần luận tội về vấn đề tác phong sinh hoạt, suýt chút nữa dính líu đến vụ án mưu phản của Lam Ngọc. Hồng Vũ đế nổi giận, Thẩm Lương mặc dù bảo vệ được tính mạng, nhưng mất lòng thánh đế, bị tước đi chức vị, bỏ luôn phong Hầu nhất đẳng cha truyền con nối, đuổi đến biên ải xa xôi.

May mắn thay, hắn ta và Yến Vương có tình cảm rất tốt, Yến Vương hai lần làm thống soái chinh phạt sa mạc phía Bắc, trong đại quân đều có bóng dáng của người huynh đệ này. Đáng tiếc, năm Hồng Vũ thứ 29, trên đường Yến vương chinh phạt phương Bắc lần thứ hai, người huynh đệ này bệnh cũ tái phát, chết ngay trong quân.

Thẩm Tuyên kế thừa tài năng quân sự của phụ thân y, mười bảy tuổi đã lập chiến công trong cuộc chiến chinh phạt phương Bắc, mười tám tuổi gia nhập Tả Vệ Yến Sơn, nói một cách dễ hiểu, chính là thân binh của Yến vương. Một năm sau, lại mang mật lệnh của Yến vương, đến Khai Bình Vệ nhậm chức.

Thẩm Tuyên từ trong ra ngoài đều là người của Yến Vương, mặc dù phụ thân bị tước phong Hầu, nhưng trên danh nghĩa vẫn có thể xem là người thân của Hồng Vũ đế.

Chỉ Huy Sứ Từ Trung và Trịnh Thiên Hộ Khai Bình Vệ biết rõ y là củ khoai lang bỏng tay, nhưng vẫn phải tiếp nhận.

Tiếp nhận xong, còn phải trông chừng cẩn thận, không thể có sai sót, dù sao phụ thân Thẩm Tuyên chỉ có mình y là nhi tử, Yến Vương cũng suốt ngày gọi y là hiền điệt ngoan, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ đền không nổi!

Nào ngờ Thẩm Tuyên vừa đến không lâu đã gặp phải giặc Mông Cổ xâm phạm biên giới, y còn đích thân dẫn đầu kỵ binh xuất thành tác chiến.

Từ Trung tặc lưỡi, đúng là con hổ non!

Trịnh Thiên hộ suýt tí thì lên máu, may mắn giá trị võ lực của Thẩm Tuyên kinh người, không hề hấn gì trở về nguyên vẹn, nếu không, y nên bắt đầu xem xét coi tìm sợi dây thừng treo cổ hay tìm viên gạch đập chết mình thì nhanh hơn, đập không chết cũng phải tạo ra thương tật.

Đánh thì cũng đánh rồi, giờ chỉ có thể viết công lao của Thẩm Tuyên cho hoành tráng vào, cũng coi như có lời bàn giao với Yên vương.

Tục ngữ nói thế nào nhỉ, mất bò mới lo làm chuồng, chưa muộn.

Bất kể có hợp cảnh hay không, tóm lại ý tứ đại khái là vậy. Bọn họ đều là người thô lỗ, có thể nặn ra một câu văn nhã khen ngợi đã không tệ rồi.

Bản tấu xin công sau khi gửi đi, bên ngoài thành Khai Bình, một vùng đất hoang vu phấp phới những lá cờ trắng, tiền giấy vàng bị gió thổi tan, mang theo tia lửa chưa cháy hết và mảnh vụn đen.

Thầy cúng lớn tiếng đọc bài văn tế mà Mạnh Thanh Hòa nghe không hiểu, hắn chỉ có thể từ ngữ điệu kéo dài của người đó mơ hồ nghe ra hai câu: "Hồn ơi... trở về..."

Gió Bắc mang theo sự thê lương, cờ trắng bay cuồng loạn, trên thảo nguyên vẫn còn vết máu loang lổ, giữa bầu trời mây trắng, tiếng chim ưng kêu vang.

Mạnh Thanh Hòa cùng các biên quân khác giẫm mạnh chân trên mặt đất, lớn tiếng gào to những lời hắn nghe không hiểu.

Tất cả sự phẫn nộ, bi thương, hoang mang, sợ hãi, dường như đều theo tiếng gào thét này mà tan biến.

Mười năm sau, một trăm năm sau, sẽ không có ai biết, ở vùng biên ải Đại Minh có một nhóm người như vậy, một đám tang như vậy, một tiếng gào thét như muốn xé toạc mặt đất.

Nhớ kỹ, có lẽ chỉ còn gió thổi qua thảo nguyên, biên thành bị cát vàng xói mòn, và những bộ xương trắng chất chồng nơi đất khách quê người.

Trở về thành, Mạnh Thanh Hòa rốt cuộc cũng nhớ tới việc phải đến Kinh Lịch Ty báo danh, coi như chính thức định cư ở Khai Bình Vệ.

Kinh Lịch Ty phụ trách việc kiểm tra hồ sơ, đánh giá binh lính và thu chi sổ sách. Chỉ có một người phụ trách Kinh Lịch Ty, họ Lưu, là "quan văn" duy nhất trong Vệ Sở.

Lưu Kinh Lịch mới ngoài ba mươi, tướng mạo rất thư sinh, thái độ hòa nhã, mở miệng ngậm miệng đều là chi hồ giả dã, ở nơi Khai Bình Vệ đầy rẫy tráng hán hung hãn thô lỗ, y được xem là một đoá “kỳ hoa”.

Mạnh Thanh Hòa cảm thấy Lưu Kinh Lịch là người không tệ, nếu y nghe nói hắn chém hai đầu người mà không lộ ra vẻ mặt "ngươi đừng có mà điêu", Mạnh Thanh Hòa sẽ rất vui lòng kết bạn với Lưu Kinh Lịch.

Nhưng hiện tại, khả năng này đang vô hạn tiệm cận về 0.

Rời khỏi Kinh Lịch Ty, thẻ bài trên eo Mạnh Thanh Hòa không còn là cái cũ nữa, từ đại đầu binh lên Tiểu Kỳ, dưới tay quản mười người, cũng coi như là bước nhảy vọt về chất lượng nhỉ?

Mạnh Tiểu Kỳ hôm nay không có lịch trực, bèn trở về nhà, Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang đang gõ gõ đánh đánh. Hiện tại bọn họ được phân cho một căn nhà đất màu vàng hai gian ở phía thành Tây, gỗ trên cửa sổ đã có phần mục nát, chắc đã lâu không có ai ở.

Điều này không làm khó được Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang, chỉ hai ngày, cửa sổ đã được thay mới, mái nhà cũng được sửa sang lại.

Lúc Mạnh Thanh Hòa trở về, hai người đang cùng nhau làm một chiếc giường gỗ, đêm ở biên ải lạnh lẽo, ngủ trên mặt đất sớm muộn gì cũng sinh bệnh.

"Thập Nhị Lang trở về rồi."

Nghe thấy tiếng mở cửa, Mạnh Hổ ngẩng đầu lên cười sảng khoái, Mạnh Thanh Giang không nói gì, nhưng không giống như mấy ngày trước trừng mắt nhìn Mạnh Thanh Hòa.

"Ừm, vất vả cho tứ ca và ngũ ca rồi."

Mạnh Thanh Hòa đi đến bên chiếc giường sắp hoàn thành, duỗi ngón tay gõ gõ, định nói chuyện ruộng đất, thì nghe bên ngoài có người đến báo, Thẩm Bách Hộ mời.

Mạnh Thanh Hòa đứng dậy, lắc lắc đầu, Thẩm Bách Hộ?

Nhớ ra rồi, mười người dưới tay hắn, một nửa là tân binh bổ sung, một nửa là phạm quan và gia quyến của phạm quan, tên Lang trung Vũ Khố Ty trước kia cũng nằm trong số đó. Mà cái chức Tiểu Kỳ này của hắn, lại trực thuộc dưới trướng Thẩm Bách Hộ thành Tây.

Trong chế độ quân đội Đại Minh, Tiểu Kỳ là chức quan thấp nhất, Tổng Kỳ là cấp trên của Tiểu Kỳ, phía trên Tổng Kỳ mới là Bách Hộ.

Mạnh Thanh Hòa đoán không ra lý do Thẩm Bách Hộ triệu kiến hắn, khả năng duy nhất, có lẽ là sau khi hắn thăng chức, muốn yêu cầu hắn đi canh gác đài quan sát ngoài thành.

Nhưng đây cũng không phải chuyện lớn, đáng để Bách Hộ đại nhân đích thân triệu tập?

Huống chi hắn có tư tưởng giác ngộ cao như vậy, cơ hội được khen thưởng hẳn là lớn hơn mới đúng?

Mạnh Thanh Hòa mang theo một bụng nghi hoặc ra cửa, hoàn toàn không biết, những chuyện sắp xảy ra, sẽ ảnh hưởng như thế nào đến cuộc sống sau này của hắn.

Nếu hắn biết... hắn vẫn phải đi, nhiều chuyện là do trời định, không cho phép thương lượng.

Mạnh Thanh Hòa chỉ có thể gặp núi mở đường, gặp nước bắc cầu, cho dù ngọn núi này là dãy Himalaya, dòng nước này là sông Mississippi.