Chương 8-3: Lên đường

Không lâu sau, danh tiếng của Mạnh Thập Nhị Lang càng vang xa. Nếu không phải bây giờ hắn đã là quân hộ, lại đang để tang, có lẽ ông mai bà mối đã đến san bằng ngưỡng cửa Mạnh thị.

Mạnh Thanh Hòa có chút ngượng ngùng, chẳng phải chỉ tặng vài cuốn sách, làm một việc tốt hay sao?

Tóm lại, chỉ là do Mạnh mỗ chưa quen thuộc với Đại Minh, vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng của “sách” trong thời đại này!

Khi hắn thực sự hiểu được ý nghĩa của việc mình làm, đã là vài năm sau, đến lúc đó, con cháu Mạnh thị, hễ ai đi thi đều sẽ cảm tạ Mạnh Thập Nhị Lang một tiếng, dù là phủ Bắc Bình hay sau này là Bắc Trực Lệ, đều biết đến truyền kỳ "Mạnh Thập Nhị Lang tặng sách.”

Cái gọi là có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu xanh um, chính là như vậy.

Rời khỏi Mạnh gia thôn, Mạnh Thanh Hòa một đường đi lên phía Bắc, hắn cùng với mười hai nam đinh trong làng bị chia ra, phái đi đóng quân ở Khai Bình Vệ và các nơi khác nhau.

Cả đám người vậy mà chỉ có Mạnh Thanh Hoà là “tự nguyện đi lính”, còn lại tất cả đều là diện ép buộc... Cùng đi còn có mấy tên nha dịch và hai võ tướng, sau khi ra khỏi phủ Bắc Bình, trong đội lại kết nạp hơn hai mươi người.

Dùng năm sáu cái bánh mì và nửa con gà luộc, Mạnh Thanh Hòa đã thành công xưng huynh gọi đệ với hai tên nha dịch, còn dò hỏi được lai lịch của phần lớn những người đến sau.

"Tội phạm sung quân.” Một tên nha đinh lau sạch dầu mỡ trên miệng, chỉ vào một nam nhân trung niên đang ngồi nghỉ bên đường: "Thấy người đó chưa, vốn là Lang trung của Vũ Khố Ty Binh Bộ, quan ngũ phẩm, bây giờ, hừ!"

Mạnh Thanh Hòa bừng tỉnh, cấp trên của cấp trên, bảo sao vẻ mặt của mấy tên nha đinh lại bỉ ổi dữ vậy!

Làm quan ở thời Minh sơ có thể nói là chuyện ăn bữa nay lo bữa mai, lúc nào cũng sẽ thấp thỏm sợ bay đầu. Khủng khϊếp đến mức được người đời sau xưng là thời kỳ “gϊếŧ quan không ngừng, diệt môn không dứt”, lấy ví dụ điển hình là vụ án các Tiến sĩ thi cùng năm bị bắt sạch, người nhà trong vòng mấy đời đều bị xử tử, chỉ có ở triều Hồng Vũ mới thấy.

Vũ Khố Ty Bộ Binh quản lý hộ tịch binh sĩ, vũ khí, phụ trách khoa cử cho võ nhân. Lang trung Vũ Khố Ty là một chức quan béo bở, chỉ số nguy hiểm cũng cao hơn hẳn. Gặp một kẻ ở đây cũng không có gì lạ.

Sau khi nghỉ ngơi, đoàn người tiếp tục lên đường.

Cảnh vật dọc đường dần trở nên khác biệt, trong gió như thể ngửi thấy mùi cỏ xanh mướt.

Việc kiểm tra tại các chốt Tuần kiểm trên tuyến đường chính cũng trở nên nghiêm ngặt hơn, ngay cả khi có nha dịch đi cùng, Mạc Thanh Hoà và những người khác cũng có thẻ gỗ chứng minh thân phận nhưng giấy thông hành và các công văn liên quan khác, vẫn phải được xem xét kỹ càng.

Cảnh sát đời sau kiểm tra hộ khẩu cũng không nghiêm túc như vậy.

Qua Thừa Đức, đoàn người lại tách ra, phần lớn binh sĩ phải làm lại quân tịch được phân đến Tân Thành Vệ, mười tên tội phạm sung quân được đưa đến Toàn Ninh Vệ. Mạnh Thanh Hoà cùng với vị cựu Lang trung của Vũ Khố Ty xui xẻo kia cùng nhau đến Khai Bình Vệ.

Tại sao hắn lại được hưởng “đãi ngộ” giống một phạm quan, bị đày đến cực Bắc biên giới vậy?

Theo tin tức, là do Đô Chỉ Huy Sứ Bắc Bình Trần Hanh đã xen vào vấn đề "phân bổ" của Mạnh Thập Nhị Lang.

Người luyện võ xưa nay suy nghĩ đơn giản, muốn gϊếŧ giặc, muốn báo thù nhà, đương nhiên phải đến nơi có thể nhìn thấy giặc.

Quả thực Trần Hanh chỉ có ý tốt nhưng với Mạnh Thanh Hoà thì chưa chắc…

Trước đêm tối, đoàn người Mạnh Thanh Hòa cuối cùng cũng đến được Long Hóa.

Đi đường nhiều ngày, mặc dù phần lớn hành lý đều đã giao cho con ngựa già phụ trách nhưng Mạnh Thanh Hòa vẫn mệt đến mức không chịu nổi. Ngược lại, vị cựu Lang trung kia vẫn còn sức sống lắm, trong lúc người đi cạnh không để ý, hắn đã nhìn chằm chằm vào túi đựng lương khô của Mạnh Thanh Hòa, mắt sáng rực, lòng bàn tay nắm chặt rồi mở ra, khớp xương kêu răng rắc, nhìn thế nào cũng giống phường trộm cướp.

Nhìn đôi mắt của cựu Lang trung, đột nhiên Mạnh Thanh Hòa có linh cảm không lành, hắn vội lùi lại hai bước lớn, giữa chừng không quên phát huy tinh thần giúp người làm niềm vui, đá một cước vào Mạnh Thanh Giang đang đứng gần đó. Ai mà ngờ đá sai hướng, Mạnh Thanh Giang bay một đường cong duyên dáng trên không trung, trực tiếp bổ nhào đến trước mặt vị cựu Lang trung, quán tính khiến đầu sau của vị cựu Lang trung đó đập mạnh xuống đất.

Có chảy máu hay không không biết, nhưng chắc chắn là sưng một cục.

Đoàn người vốn đang nghỉ ngơi dọc đường tranh thủ ăn uống, vệ sinh, vừa quay lại đã nhìn thấy một màn chấn động như vậy.

Mạnh Thanh Hòa nhanh tay bịt miệng Mạnh Hổ, cười gượng hai tiếng: “Các vị đừng hiểu lầm, đường huynh của ta ngưỡng mộ võ công tuyệt vời của Lang trung đại nhân, trong lúc so tài, khó tránh khỏi việc lỡ tay lỡ chân..."

Trong phạm vi năm dặm, trong nháy mắt im lặng như tờ.

Mạnh Thanh Giang chưa kịp đứng dậy, hàm răng đã nghiến ken két.

Mạnh Thanh Hòa, Mạnh Thập Nhị Lang, ta với ngươi, không đội trời chung!