Mồng 7 tháng 4 năm Hồng Vũ thứ 31, Thẩm Bách Hộ mang theo mật lệnh của Yên Vương, đóng quân tại Khai Bình Vệ dưới trướng Trịnh Thiên Hộ. Các kỵ binh theo y đến Khai Bình cũng được phân bổ vào hàng ngũ. Một người làm Tổng Kỳ, chín người làm Tiểu Kỳ, dưới quyền có bộ binh, kỵ binh, mỗi loại một nửa, chiến giáp, binh khí, chiến mã đều được phân phát trong ngày hôm đó, hiệu suất làm việc của những người liên quan đến Vệ Sở liên tục đổi mới các kỷ lục đã được ghi chép trong quân doanh.
Có thể thấy, dựa vào cây cao thì dễ dàng hóng mát, uy lực của hai chữ Yến Vương cực kỳ to lớn.
Trịnh Thiên Hộ vốn là Bách Hộ của tả đồn Khai Bình Vệ, có thể thăng lên chức Thiên Hộ là do năm Hồng Vũ thứ 29 theo Yến Vương chinh chiến sa mạc, lập được nhiều công lao.
Hiểu theo nghĩa nào đó thì Trịnh Thiên Hộ đã đặt một chân lên con thuyền của Yến Vương, Vệ Chỉ Huy Sứ Từ Trung sắp xếp Thẩm Tuyên và những người khác đến chỗ y, chắc cũng ngầm có ý kết giao với Yến Vương.
Hoàng thượng đã lớn tuổi, lại bệnh nặng nhiều ngày. Thái tôn còn nhỏ, các phiên Vương khoẻ manh, cường tráng, Yến Vương, Ninh Vương, Tấn Vương, ai nấy chiến công hiển hách, tiếng tăm vang dội khắp vùng biên giới phương Bắc.
Một khi Hoàng thượng băng hà, Thái tôn yếu mà chư Vương mạnh, nếu không có kẻ mang dã tâm thì tốt, còn không thì… Hiện tại Kết giao với Yến Vương chưa chắc đã là nước cờ đảm bảo an toàn, có thể là cả tộc vinh quang, cũng có khi cả nhà chuốc hoạ.
Trịnh Thiên Hộ giật mình, mồ hôi lạnh túa ra, không dám nghĩ nữa.
Mồng 10 tháng 4, cách Mạnh gia thôn chưa đầy ba trăm dặm, Mạnh Thanh Hòa mặc giáp đỏ, đeo thẻ gỗ đứng đầu thôn, nói lời tạm biệt với gia quyến và người trong tộc.
Mạnh Vương thị nắm tay Mạnh Thanh Hòa, lời dặn dò như nói không hết, hai tẩu tử đứng sau Mạnh Vương thị, nhìn tiểu thúc sắp đi xa mà hai mắt đỏ hoe. Mạnh Tam Tỷ kéo góc áo Mạnh Thanh Hòa, Mạnh Ngũ Tỷ dứt khoát ôm lấy đùi Mạnh Thanh Hòa, khóc nấc lên.
"Thập Nhị thúc…"
Nhìn những người trong nhà, Mạnh Thanh Hòa toát mồ hôi.
Cảm động thì cảm động, nhưng hắn chỉ đi tòng quân, không phải đi chết.
Cần thiết như vậy sao?
Mạnh Trọng Cửu và một số thân tộc đứng ven đường tiễn đưa. Quần áo, lương khô do tộc nhân bỏ tiền ra mua đều được buộc trên lưng con ngựa ốm, dây cương do một nam tử cao lớn cầm, hắn là nhị tôn tử của Mạnh Trọng Cửu, tên đơn giản một chữ Hổ, hơn Mạnh Thanh Hòa ba tuổi, nhưng không theo chữ Thanh của tộc, chỉ vì phụ thân hắn là con rể, vốn họ Trần.
Đừng nhìn Mạnh Hổ chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng lại cao lớn, mày rậm mắt ưng, khí phách nam nhi thô kệch thu hút mọi ánh nhìn.
Vóc dáng, khí chất như vậy, hoàn toàn là sở thích của cái người nào đó. Nhưng đứng trước mặt hắn, Mạnh Thanh Hòa chỉ cảm thấy chua xót, không nảy sinh bất kỳ tâm tư không lành mạnh nào, không phải vì Mạnh mỗ đột nhiên nâng cao gu mà do cái tên Mạnh Hổ kia thực sự quá "chính trực".
Tham khảo mấy phim điện ảnh ngày xưa, nhân vật như Mạnh Hổ sẽ đóng vai người cầm gói thuốc nổ, chặn đầu súng máy, hô to “các đồng chí xung phong” rồi lao về phía trước.
Còn Mạnh Thanh Hòa lại giống như người trốn trong chiến hào, vẫy vẫy khẩu súng lục, để anh em tự mình xông lên.
Bên cạnh có một nhân vật chính nghĩa như vậy, Mạnh Thanh Hòa cảm thấy rất áp lực, là cái loại áp lực đến mức đi đường cũng không dám khom lưng ấy chứ chả bình thường đâu…
Hắn thực sự không hiểu, tại sao Mạnh lão hồ ly lại có thể nuôi được một tôn tử như vậy?
Chẳng lẽ lão hồ ly cũng vì tên tôn tử này quá rực rỡ chói mắt nên mới ném hắn cho mình? Còn thuận tiện bán cho mình một ân tình?
Mạnh Thanh Hòa không muốn "bôi nhọ" hình ảnh của thúc công như vậy, nhưng dù nghĩ thế nào, hắn cũng cảm thấy khả năng này là lớn nhất.
Quay lại nhìn Mạnh Thanh Giang với khuôn mặt đen như đáy nồi, được rồi, hắn thừa nhận, việc đề nghị Mạnh Thanh Giang đi theo là do muốn làm khó Mạnh Quảng Hiếu, ai mà ngờ đối phương đồng ý nhanh đến thế, suy nghĩ chưa đến năm phút đã gật đầu cái rụp rồi.
Mạnh Thanh Hòa chỉ mới nhắc đến Mạnh Thanh Hải, Mạnh Quảng Hiếu đã tỏ thái độ như thể Mạnh Thanh Giang không phải con ruột của gã, mà là gã nhặt ở thùng rác về…
Điều này khiến Mạnh Thanh Hòa đang muốn làm người xấu cũng phải chê, chả thấy thành tựu gì hết!!
Tinh tuý của việc đi ức hϊếp người khác nằm ở quá trình xem đối phương đau khổ giãy dụa, chứ có được kết quả dễ dàng như vậy thì phí thời gian làm gì.
Tuy nhiên, có thêm một chân sai vặt khoẻ mạnh trên đường cũng không phải là chuyện xấu. Còn về việc Mạnh Thanh Giang sau này sẽ ra sao, hoàn toàn phụ thuộc vào chính hắn ta. Miễn hắn ta không chạm vào giới hạn của Mạnh Thanh Hoà thì hắn ta sẽ được sống yên thôi.
Nghĩ mới thấy, Mạnh Thanh Hoà hắn vẫn còn tốt bụng chán.
Tiễn người đi xa ngàn dặm, cuối cùng cũng phải chia tay.