Chương 5-2: Lời hứa

Ra khỏi thành, Mạnh Trọng Cửu lại đυ.ng độ đội kỵ binh, lính canh thành thấy lệnh bài lập tức cho qua. Đợi kỵ binh đi xa mới dám nhỏ giọng nói vài câu: "Vệ binh Yến Vương... Phía trước có một nhóm, ta đã xem lệnh bài, người dẫn đầu là Bách hộ, e là đi về phía Bắc..."

Ngồi trên xe bò, Mạnh Trọng Cửu vuốt bộ râu bạc trắng, quất roi một cái, con bò già chậm rãi đi về hướng Mạnh gia thôn.

Mạnh Thanh Hòa chưa biết đại danh của mình sắp được truyền khắp huyện, cũng không biết Huyện lệnh đang định phong cho hắn danh hiệu "Hữu Hiếu.”

Lúc này, Mạnh Thập Nhị Lang đang đứng sau bàn, nâng bút, nhìn giấy trắng trước mặt mà phát sầu.

Đúng là sơ suất, Mạnh Thanh Hoà trước kia là đồng sinh, có thể thuận lợi viết được chữ đài các đẹp đẽ, ngay hàng thẳng lối, sáng bóng gọn gàng.

Đổi lõi xong, lại thành tên viết cuồng thảo chuyên nghiệp, đẹp thì đẹp đấy, nhưng lại chẳng có chút liên quan nào đến chữ Khải của thời này cả...

Không thi cử không có nghĩa cả đời không viết chữ. Sau khi hắn tòng quân, vẫn phải viết thư cho gia đình chứ? Theo hắn biết, Mạnh Vương thị và hai tẩu tử đều biết chữ. Ở thời Minh sơ có tỷ lệ mù chữ rất cao thì điều này được coi là vô cùng kỳ lạ, vừa vặn cái kỳ lại đấy đang khiến Mạnh Thanh Hòa đau đầu.

Quan trọng hơn, hắn không định cả đời làm một tên lính quèn, chữ đài các là lối viết chính thức của Đại Minh, muốn phấn đấu lập nghiệp thì chữ viết là cửa ải bắt buộc phải vượt qua.

Đại Minh tuyển chọn võ cử nhân cũng bắt buộc thi văn hóa trước, văn hóa không đạt thì dù ngươi có sức mạnh vô song, khí thế ngất trời vẫn không có tên trên bảng vàng. Người mạnh mẽ còn vậy, huống chi tay chân hắn yếu nhớt, trói gà còn không chặt. Hắn không có lựa chọn, chỉ có thể đi theo trường phái trí lực chứ không đi theo võ lực được.

Lần này Mạnh Thanh Hoà thực sự lo lắng, hắn đã quen với lối sống phóng khoáng tùy ý, đột nhiên phải làm người nghiêm túc ngay ngắn, khác gì muốn lấy mạng hắn đâu.

Biết thế này thì ngày xưa hắn giả ngầu làm gì? Luyện chữ cuồng thảo làm cái quái gì?

"Thập Nhị thúc?"

Đang lo lắng, cửa phòng bị đẩy ra một khe, hai tiểu cô nương đứng ngoài cửa, cẩn thận nhìn Mạnh Thanh Hòa.

Con mèo già trên xà nhà đột nhiên trở nên phấn khích, kêu meo meo với hai tiểu cô nương, rõ ràng là muốn bắt nạt người nhỏ yếu.

Mạnh Thanh Hòa buông bút, vẫy tay gọi hai tiểu cô nương vào, Mạnh Thanh Hoà trước kia đúng là đọc sách đến nỗi hơi ngơ, đừng nói hai đứa nhỏ này, đến cả ca ca hắn cũng không thân thiết mấy.

"Tam Tỷ, Ngũ Tỷ, đến đây với Thập Nhị thúc.”

Mạnh Thanh Hòa liếc nhìn xà nhà, nheo mắt, nghiến răng: “Xuống đây.”

Giọng điệu không cao nhưng ẩn chứa sự đe dọa.

Con mèo già rất không muốn, nhưng vẫn nhảy xuống, giẫm lên tờ giấy trắng, in mấy dấu chân hoa mai, ngồi xổm liếʍ chân rửa mặt.

Hai tiểu cô nương đẩy cửa đi vào, Mạnh Thanh Hòa nhìn thấy Mạnh Tam Tỷ bê theo cái bát lớn, trong bát là vài cái bánh bột ngô.

"Thập Nhị thúc, bánh nương nướng, mang đến cho thúc.”

Mạnh Tam Tỷ bảy tuổi, Mạnh Ngũ Tỷ sáu tuổi, trải qua một đêm biến cố gia đình, tính tình của hai tỷ muội đều trở nên trầm tĩnh hơn nhiều.

Mạnh Thanh Hòa nhận bát, cầm một cái bánh bẻ đôi: “Hai đứa đã ăn chưa?"

Mạnh Tam Tỷ lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại gật đầu, Mạnh Ngũ Tỷ lên tiếng: "Nương để lại cháo cho bọn con."

Miệng thì nói vậy, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào cái bánh trên tay Mạnh Thanh Hòa, Mạnh Tam Tỷ kéo muội muội một cái: “Thập Nhị thúc, bọn con về bếp ăn, nương để lại cơm cho bọn con."

Mạnh Thanh Hòa cảm thấy trong miệng hơi đắng, hắn biết thừa hoàn cảnh cả nhà hiện tại, khẩu phần ăn đều dành hết cho hắn. Lúc đầu hắn không để ý, nhưng tình cờ nhìn thấy cháo Mạnh Vương thị và hai tẩu tử uống có thể soi được bóng người, trong lòng hắn không biết là cảm giác gì.

Người nhà, vốn chỉ là hai chữ hời hợt nhưng không biết từ khi nào đã khắc sâu vào tim hắn.

"Tam Tỷ, Ngũ Tỷ, nhiều thế này Thập Nhị thúc ăn không hết." Mạnh Thanh Hòa đưa chiếc bánh đã bẻ cho hai tiểu cô nương: “Ăn cùng Thập Nhị thúc đi."

"Nhưng mà nương nói..."

"Không nghe lời Thập Nhị thúc nữa à?"

"Nghe!" Mạnh Ngũ Tỷ nhận bánh, lại bẻ ra, đưa nửa lớn hơn cho Mạnh Thanh Hòa: “Thập Nhị thúc cũng ăn."

"Ngoan quá."

Nhìn hai tiểu cô nương như hai chú chuột đồng ôm bánh bột ngô gặm, ăn hai miếng lại ngẩng đầu lên, thấy Mạnh Thanh Hòa cũng đang ăn, hai bé cười cong cả mắt. Mạnh Thanh Hòa cuối cùng cũng thấm thía hai từ đáng yêu mà mấy đồng nghiệp trong công ty kiếp trước hay tuyên truyền, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác yêu thương của mấy lão thúc thúc già nua.

Đỉnh đầu hắn đang bốc lên mấy trái tim hồng phấn, không may chạm phải đôi mắt ngây thơ của Mạnh Ngũ Tỷ, một tia sét từ trên trời giáng xuống, hắn nghiến răng, quay đầu, đập thình thịch vào ngực, phun ra một ngụm máu già, đồ súc sinh! Đồ cầm thú!

"Thập Nhị thúc?"

"Thúc không sao."

Mạnh Thanh Hòa lại cầm một cái bánh, bẻ thành ba miếng, như vậy hai tiểu cô nương mới chịu ăn tiếp.

"Tam Tỷ, Ngũ Tỷ, Thập Nhị thúc nhất định sẽ cho hai đứa sống những ngày tháng tốt đẹp nhất." Mạnh Thanh Hòa ngồi xổm trên đất, ngậm bánh, một tay vuốt tóc, tay kia chống lên đầu gối, để tầm mắt ngang với hai tiểu cô nương: “Chờ hai đứa lớn lên, Thập Nhị thúc sẽ cho hai đứa mười dặm gấm vóc, nếu tên cháu rể nào dám đối xử tệ với hai đứa, Thập Nhị thúc sẽ bạo... không phải, sẽ đập cho chúng nở hoa đầy mặt!"

Hai tiểu cô nương có vẻ không hiểu lắm, mười dặm gấm vóc gì đó, đối với tiểu hài tử còn không hấp dẫn bằng một cái bánh bột ngô.

Trong nhà, một lớn hai nhỏ chia nhau bánh, ngoài cửa, Mạnh Vương thị quay người, rút khăn tay lau khóe mắt, bà hít sâu một hơi, nhẹ chân bước đi, không phát ra tiếng động.