Chương 16: Không bản lĩnh ra vẻ tinh tướng đúng là đồ ngốc
Lương Nguyên lông mày căn lên, quát lớn một tiếng, trường kiếm trong tay đột nhiên nhướng lên, kiếm quyết di chuyển!
Kiếm khí vừa sượt qua đột nhiên chém gϊếŧ ngược lại, kiếm khí biến thành trước sau giáp kích. Lý Thiên Nhất những động tác làm trò vừa rồi đã trở nên khó đỡ, muốn đổi chiêu đã không còn kịp nữa rồi.
Lương Nguyên khóe miệng nổi lên nụ cười, đây là cái giá phải trả của việc không coi ai ra gì!
Đây mới chân chính là Tịch Hải Vô Nhai.
Lý Thiên Nhất như si ngốc bên trong kiếm khí vây quanh, đột nhiên … hống!
Rầm…
Vương Mãnh và Trương mập mạp hoàn toàn bị sợ ngây người, dường như có một ngọn hỏa long phóng lên cao. Trương mập mạp tự nhận nhãn lực của hắn ưu tú nhưng trước mắt chỉ thấy run lên, kiếm khí bốn phương tám hướng bị càn quét không còn.
Một chiêu này giống như tiềm long đằng uyên, không thể đỡ được.
Lý Thiên Nhất chỉ kiếm lên trên cổ Lương Nguyên, khẽ mỉm cười nói: “Lương Nguyên sư huynh, ta đối với Tiên Nguyên Đường các ngươi thực sự không có hứng thú, về sau đừng phiền tới ta.”
Lương Nguyên sắc mặt tái nhợt, đồng tử phóng lớn, một kiếm…
Hắn tự nhận thiên phú siêu quần, tu hành vô cùng cố gắng, mười năm khổ tu Càn Thủy Kiếm Pháp, không ngờ bị liếc mắt một cái đã bị xem thấu.
Lương Nguyên cả người giống như tan rã, thiên tài là dựa vào tự tin và tự tôn tiến tới. Một khi bỗng nhiên phát hiện ra, hết thảy tự cao của mình đều đáng cười trong mắt đối thủ, tất nhiên là sụp đổ rồi.
“Ta thua.”
Lương Nguyên cắn răng nói, lấy mệnh ngân mười tám tầng khiêu chiến mệnh ngân mười lăm tầng, đã thật mất mặt rồi. Nhưng kết quả hắn lại thua thảm như vậy, hắn chỉ có thể thủ vững tôn nghiêm cuối cùng, nhưng lưng gù hẳn đi.
Lý Thiên Nhất khoát tay, Lương Nguyên rời đi, chân hơi lảo đảo.
Đây là nguyên nhân các lão nhân gia cấm hắn quyết đấu với người khác. Hắn tồn tại không phải là cổ vũ một thế hệ người tu hành, không phải là mục tiêu mà là tàn phá.
Vấn đề là, hắn rất ít tìm người khác gây phiền toái, toàn là người khác tự tìm hắn thôi.
“Tội gì phải tự làm khổ mình thế.” Lý Thiên Nhất bất đắc dĩ nhún nhún vai, những lời này gần đây nói hơi nhiều.
“Diễn cũng xem xong rồi, bằng hữu đừng lén lút nữa.” Lý Thiên Nhất thản nhiên nói.
Trương mập mạp cả kinh, trái tim đập nhảy ầm ầm, mẹ nó, bị phát hiện rồi sao? Nhìn lén người khác luận võ cũng không phải là chuyện gì chính phái, tuy rằng hai người chỉ vô tình mới gặp thôi.
“Ngươi tự đi ra hay là ta mời ngươi đi ra!” Lý Thiên Nhất nhìn về phía hai người ẩn thân.
Vương Mãnh và Trương mập mạp chỉ có thể đứng lên: “Khụ khụ Lý sư huynh, chúng ta không phải cố ý, chỉ có trùng hợp ở đây thôi.”
Trương mập mạp vội vàng giải thích nói, tuy nhiên hắn cũng nói thật.
Lý Thiên Nhất thật ra ngẩn người, hai người tại sao hắn chỉ cảm giác thấy có một người. Tuy nhiên nhìn cách ăn mặc của hai người, còn có khí tức mỏng manh, không kìm nổi lắc đầu. Hai rác rưởi, thực không vui gì cả, tưởng lần này có thể gặp phải chuyện gì vui vẻ đây, kết quả tất cả đều là rác rưởi.
“Ta lười so đo cùng các ngươi, mau lăn đi.” Lý Thiên Nhất tùy ý khoát tay, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Trương mập mạp hít một ngụm khẩu khí, lôi kéo Vương Mãnh rời đi…nhưng kéo không đi.
Vương Mãnh không kìm nổi cười cượt, từ “lăn” thật thú vị.
“Vị sư huynh này, tính tình đừng nóng như vậy, sơn ngoại hữu sơn, ra ngoài lăn lộn nên khiêm tốn một chút.”
Vương Mãnh cười nói.
Lý Thiên Nhất liếc mắt nhìn Vương Mãnh một cái, thiếu chút nữa cười không ra tiếng, không ngờ ở đâu còn toát ra tiểu tử còn tinh tướng hơn cả hắn: “Tiểu tử, không có thực lực đừng học người khác làm ra vẻ tinh tướng!”
Tước một cây cỏ nhỏ, thảnh thơi thảnh thơi rời đi, Tiên Nguyên Đường cũng bị hắn đè bẹp, nghĩ chắc lão nhân ở nhà muốn phát hỏa rồi.
Trương mập mạp kéo tay Vương Mãnh, Mãnh ca làm cái gì đây, đây cũng không phải là đầu đường phàm giới, gây chuyện với quái vật này làm gì.
“Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm của người vẫn còn thiếu hỏa hầu, vừa rồi kiếm của Lương Nguyên chỉ cần cao hơn ba tấc, ngươi sẽ không may mắn như vậy. Loại sơ hở này nếu định hình, sau này rất khó sửa lại!”
Vương Mãnh tiếp tục nói.
“Mãnh ca, Mãnh ca, đừng nói lung tung, đi thôi, đi thôi.” Trương mập mạp cố sống cố chết lôi Vương Mãnh.
Nhưng Lý Thiên Nhất đột nhiên giống như hóa đá vậy, hắn chậm rãi quay người, trong đôi mắt bộc phát khí thế kinh thiên. Hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Trương mập mạp sợ hãi, mẹ nó à, quái vật này không ngờ vừa này chưa dùng hết toàn lực. Mãnh ca ngươi ăn nhầm độc dược sao, đắc tội người như vậy.
“Thú vị, đi mòn gót sắt chẳng tìm thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu. Nếu ngươi có thể nhìn ra, nhất định có thể phá giải, được, tỷ thí, tỷ thí đi!”
Lý Thiên Nhất vẻ mặt hoàn toàn thay đổi, cả người giống như thiêu đốt vậy. Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm của hắn bởi vì mệnh ngân không đủ, có điểm không đúng, nhưng cho tới bây giờ có thể nhìn ra chỉ có lão nhân gia nhà mình, ngay cả sư phụ cũng không thấy.
Trương mập mạp trợn tròn mắt, liều mạng xua tay: “Sư huynh nói giỡn đâu, hai người chúng ta còn chưa nhập môn. Tu hành chỉ là tầng năm, làm sao phải đối thủ của Lý sư huynh.”
“Ta không nói ngươi, vị huynh đài này là cao nhân, chẳng lẽ khinh thường tại hạ?”
Lý Thiên Nhất hoàn toàn thay đổi thành người khác, chiến ý thiêu đốt hừng hực, xem ra cái gọi là thói quen vẫn là do người khác mà thành.
“Sư huynh nói giỡn à, chúng ta thực không tới tầng năm, so với linh thạch còn thật hơn à!” mập mạp còn hận không thể móc trái tim ra đưa cho đối phương xem, đừng đùa chứ, đây là chết người đấy.
“Đâu có, ta đem uy lực khống chế ở dưới tầng năm, như vậy cũng sẽ không bị thương, rất tốt, rất tốt.” Lý Thiên Nhất cười nói, áp chế uy lực càng khảo nghiệm lĩnh ngộ kiếm pháp, khó khăn rất cao. Những trưởng lão bề trên trong nhà đều bồi hắn luyện kiếm như vậy.
Trương mập mạp còn muốn nói chuyện, Vương Mãnh bên cạnh đã đứng dậy, gặp gỡ là có duyên, chỉ điểm một chút cho đối phương cũng không sao.
Trương mập mạp há miệng thở dốc, đây là cái vận quái gì nha. Mệnh ngân nhị tầng đối kháng với mệnh ngân mười bảy tầng, mẹ nó, cho dù đem uy lực đè thấp, cũng một chút phần thắng cũng không có à. Mãnh ca không phải chuyện vừa rồi làm đầu hắn hỏng rồi chăng?
Thằng lợn nào nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc tới cuối đời sao, hạnh phúc cả nhà ngươi.
Vương Mãnh rút kiếm ra, Lý Thiên Nhất đối diện cũng rút kiếm, rơi chậm lại độ khống chế mệnh ngân, có thể phi thường thoải mái khống chế uy lực.
Đây là chênh lệch, khiến cho rất nhiều người tuyệt vọng.
Vương Mãnh tay nắm kiếm, hàng giả, tuy nhiên với nguyên lực nhị tầng của hắn vẫn còn chịu được.
Lý Thiên Nhất thấy đối phương tùy ý cũng lộ ra ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người thoải mái như vậy trước mặt hắn: “Nếu huynh đài không chịu ra tay, ta không khách khí, trước tiên tiếp ta một kiếm đi.”
Tuy rằng đè thấp uy lực, nhưng mà mệnh ngân mười bảy tầng có thể khống chế chiêu số và chênh lệch cảnh giới rất rõ ràng.
Nhịp bước lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, một kiếm chém ra, Trương mập mạp xem ra không chê vào đâu được. Chợt lóe cũng không được, trốn cũng không xong, đón nhận sao… muốn chết rồi.
Lý Thiên Nhất công kích giống như một môn nghệ thuật, ít nhất Trương mập mạp xem ra hoàn toàn không thể ngăn cản.
Vương Mãnh nhẹ nhàng lui một bước, tránh đi một kiếm hung mãnh, nhưng thứ hai kiếm đã chém lại, trực tiếp hướng tới cổ họng Vương Mãnh. Trương mập mạp nghẹn họng rồi, nhưng không ngờ cổ Vương Mãnh lại di động theo kiếm, kiếm dán vào cổ, chỉ cần kiếm này nhanh hơn một chút, đầu và cổ sẽ mỗi thứ một nơi rồi. Nhưng kiếm này cứ thế mà trôi qua.
Hong