Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Thời Anh ngồi ở một cửa hàng bán đồ ăn trong trung tâm thương mại, cầm điện thoại, hồi hộp nhìn ra bên ngoài.
Đây là biện pháp mà hôm qua cô suy nghĩ rất lâu mới ra.
Đầu tiên là phải lừa Trì Dĩ Khâm ra khỏi nhà đã.
Có lẽ là anh không thường kiểm tra WeChat, cho nên Thời Anh cũng cho mình một mốc thời gian.
Cô muốn đợi ba tiếng, nếu sau ba tiếng mà Trì Dĩ Khâm vẫn chưa tới, cô sẽ về nhà.
Về nhà, sinh nhật chỉ có thể đổi sang hình thức khác.
Thời Anh lại xem điện thoại.
Đã hơn một tiếng trôi qua, Trì Dĩ Khâm vẫn chưa xuất hiện.
May là cô đã lường trước, mua thêm suất chiếu buổi tối.
Thời Anh chống cằm, bụng cũng trống trơn, đang muốn tìm chút việc cho mình thì điện thoại vang lên.
Trì Dĩ Khâm gửi WeChat đến.
[Cô ở đâu?]
Thời Anh thấy ba chữ ngắn ngủn này thì nở nụ cười, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa trả lời tin nhắn của Trì Dĩ Khâm.
Cô nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy Trì Dĩ Khâm đang đi sang bên này, Thời Anh đứng một chỗ, sợ anh không thấy mình, còn nhón chân vẫy tay với anh.
Anh đến nhanh hơn dự đoán của cô rất nhiều, Thời Anh vô cùng vui vẻ.
Việc này nói lên anh không hoàn toàn mặc kệ cô...
Cô mang một chiếc áo khoác lông chồn màu hồng, mái tóc đen xõa tự nhiên, gương mặt trắng trẻo mềm mịn, đứng nhìn từ xa là có thể thấy trong mắt cô tràn đầy vui vẻ.
Thời Anh sau khi tỉ mỉ trang điểm thì càng thêm đẹp mắt.
Cô đứng bên kia, đột nhiên khiến anh nhớ tới ngày anh và cô kết hôn, cô mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, lộng lẫy xinh đẹp.
Lúc ấy Trì Dĩ Khâm cũng không chú ý nhiều, thậm chí là nhìn cũng không được bao nhiêu lần.
Nhưng hôm nay không biết vì sao, trước mắt đột nhiên thoáng hiện lên cảnh tượng ngày đó.
Bất tri bất giác, đã đến trước mặt cô.
Anh thấy sắc mặt cô rất tốt, trên mặt có nụ cười, bước chân nhẹ nhàng, không hề giống xảy ra chuyện.
"Cô lừa tôi?" Trì Dĩ Khâm nhíu mày.
"Vừa rồi rất đau, nhưng nhìn thấy anh thì vui đến mức không đau nữa." Thời Anh lắc đầu, nói rất vô tội.
Cô nói vậy, có quỷ mới tin.
Không cần suy nghĩ cũng biết, cô nói đau bụng chắc chắn là giả, chỉ vì lừa anh ra khỏi nhà.
"Phí thời gian." Trì Dĩ Khâm lạnh lùng phun ra mấy chữ.
Thời Anh thấy anh định đi, cô đưa tay kéo lại, nói: "Ra cũng ra rồi, chúng ta cùng xem phim đi."
Thời Anh lấy hai tấm vé xem phim cho anh xem.
"Sắp bắt đầu rồi."
Thời Anh dứt lời, cánh tay tự nhiên ôm tay anh, hơi cắn môi, kéo anh đi về phía trước.
"Đi thôi, lâu lâu mới ra khỏi nhà một chuyến."
Trì Dĩ Khâm trông rất gầy yếu, nhưng dù gì cũng là đàn ông, Thời Anh tay nhỏ chân nhỏ, sức lực không lớn, kéo mãi anh vẫn không di chuyển chút nào.
Cô thở hổn hển, mắt trông mong nhìn anh, vô cùng đáng thương.
Cô nhẹ nhàng cầm ngón tay anh, lôi kéo, nhỏ giọng nói: "Em thật sự rất muốn xem phim này, cùng đi đi."
Trung tâm mua sắm đông người, hai người họ lại có bề ngoài đẹp, rất dễ thu hút sự chú ý của người ta.
Sau vài lần lôi kéo, người nào đi qua cũng nhìn anh và cô, còn có vài nữ sinh lén chụp ảnh.
Trì Dĩ Khâm thấy camera bên kia, sắc mặt tối đi, ánh mắt u ám.
Thời Anh nhân cơ hội kéo anh đi.
Cô đi phía trước anh, trong lúc lơ đãng, giúp anh chặn lại những tầm mắt khác.
Thời Anh cúi đầu, len lén mỉm cười.
Bởi vì rốt cuộc Trì Dĩ Khâm cũng chịu đi theo cô rồi.
Trì Dĩ Khâm nhìn xuống, vừa lúc thấy Thời Anh đang cười trộm, mi mắt cong cong, trong mắt đầy ý cười.
Dường như anh đi cùng cô, đối với cô mà nói, đây là chuyện rất hạnh phúc.
Rạp chiếu phim ở ngay trong trung tâm mua sắm.
Khi bọn họ đến, cách thời gian mở màn còn hai mươi phút, vừa kịp.
Thời Anh hỏi Trì Dĩ Khâm muốn mua bắp rang, đồ ăn vặt gì đó không.
Hỏi cũng vô dụng, anh không trả lời.
Vì thế Thời Anh mua một phần bắp rang.
Phim cô chọn ngẫu nhiên, nghe nói là một bộ phim hài khá nổi tiếng gần đây, vé bán rất nhanh.
Thời Anh vốn định bao hết, nhưng nghĩ lại thì như vậy không có bầu không khí, thế nên chỉ mua hai vé.
Cô kéo Trì Dĩ Khâm đi vào, tìm chỗ ngồi xuống.
Cơ bản là tất cả ghế đều có người ngồi, Thời Anh và Trì Dĩ Khâm ngồi ở giữa, tầm nhìn không tồi.
Cô đặt bắp rang ở giữa hai người.
Lúc nào đưa tay sang lấy cũng lén nhìn Trì Dĩ Khâm một cái.
"Anh biết diễn viên này không?" Diễn viên chính xuất hiện, Thời Anh nhỏ giọng hỏi Trì Dĩ Khâm.
Cô vừa hỏi vừa nhìn anh, giống như sẽ đợi đến lúc nào anh chịu trả lời mới thôi.
Trì Dĩ Khâm lắc đầu.
"À." Thời Anh ngồi trở lại, qua một lát, cô đưa bắp rang đến trước mặt anh: "Anh ăn đi."
Anh bất động, Thời Anh tiếp tục đưa bắp rang đến gần hơn, mãi cho đến
khi đυ.ng phải khóe môi anh.
Ánh mắt Trì Dĩ Khâm tối sầm lại, né tránh, hạ giọng nói: "Chạm thêm lần nữa thử xem."
Anh lạnh lùng quét mắt nhìn bắp rang trên tay cô, giận dữ.
Thời Anh ngượng ngùng đáp lại, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế của mình.
Phía trước hai người là một cặp đôi, hai người đó ăn chung một hộp bắp rang, uống một ly trà sữa, lúc đưa ống hút cho nhau, hai người còn ngọt ngào nhìn nhau mỉm cười.
Thời Anh cầm tay mình, ánh mắt vô thức bị hai người họ hấp dẫn.
Vừa xem vừa thấy hâm mộ.
Rồi nhìn lại chính mình.
Kết hôn cũng kết hôn rồi, nhưng ngay cả tay cũng chưa từng cầm lần nào.
Bộ phim dần đến cao trào, nhân vật chính liên tục nói lời thoại, khiến bao nhiêu người ở rạp chiếu phim cười ha hả.
Nhưng Thời Anh xem, lại hơi khó hiểu, cả cô và Trì Dĩ Khâm đều không bị chọc cười.
Cô đưa tay sờ tai mình theo bản năng.
Rõ ràng là phim do cô chọn, nhưng xem thì mơ màng sắp ngủ, tựa lưng
vào ghế, đôi mắt ra sức mở lớn, cố gắng không nhắm lại.
Có cái gì rớt ra khỏi túi xách Thời Anh, lăn qua chỗ Trì Dĩ Khâm, nhưng
Thời Anh không phát giác.
Trì Dĩ Khâm đảo mắt, thấy Thời Anh không có động tĩnh. Anh thấp giọng nhắc nhở một câu: "Cô rớt đồ kìa."
Thời Anh ngồi yên, không có phản ứng.
Vì thế Trì Dĩ Khâm lại nói lớn hơn một chút, nhấn mạnh: "Rớt đồ."
Thời Anh vẫn không có phản ứng.
Trì Dĩ Khâm sợ không khống chế được âm lượng nên không lên tiếng nữa.
Anh cúi đầu nhìn một vòng, cong người, lần theo quỹ đạo rơi của vật vừa rồi, bàn tay cử động, sờ soạng muốn tìm về.
Bàn tay chạm đến thứ gì đó, anh dùng lòng bàn tay cảm nhận.
Hình như là son môi.
Anh quay đầu, đang định đưa đồ sang, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, động tác dừng lại.
Đôi mắt Trì Dĩ Khâm nheo lại, trong bóng đêm, anh không thấy rõ ràng lắm, chỉ là một vật trắng mơ hồ, hiện lên trong tầm nhìn của anh.
Thật sự không thấy rõ lắm, vì thế anh lại đến gần hơn một ít.
Thời Anh cảm giác được cái gì, ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt là gương mặt gần trong gang tấc của Trì Dĩ Khâm, hô hấp
Thời Anh lập tức cứng lại, ngơ ngẩn nhìn người trước mặt.
"Sao... Sao thế?" Trì Dĩ Khâm đột nhiên đến gần như vậy, trong lòng
Thời Anh căng thẳng, ấp úng hỏi một câu.
"Cô rớt đồ." Trì Dĩ Khâm mở bàn tay ra, bên trong là cây son vừa nhặt lên.
Thời Anh nhìn thấy đồ trên tay anh, sửng sốt một chút, cô nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn."
Sau đó cô để son vào túi xách, ngồi thẳng dậy, tiếp tục xem phim.
Hồi lâu sau, Trì Dĩ Khâm nghiêng đầu, lại không nhịn được mà nhìn về nơi đó.
Một bên tóc của cô rũ xuống, che đi vành tai, loáng thoáng dưới mái tóc đen là cái gì đó, không thể thấy rõ ràng.
Nhưng Trì Dĩ Khâm lại dâng lên lòng hiếu kỳ vô hạn.
Trong lúc Thời Anh không chú ý, thi thoảng anh lại nhìn sang bên cạnh, nhìn thứ màu trắng bên trong mái tóc dài màu đen.
Anh rất muốn vuốt tóc cô sang một bên.
Thế nhưng anh nắm tay, chặn lại suy nghĩ trong lòng mình, cắn môi, cười lạnh một tiếng, thu tay.