Chương 17: Tai Của Anh

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Một bộ phim qua đi, không có gì thú vị.

Trên mạng nói, bộ phim hài hước đáng xem, trong rạp chiếu phim cũng tràn ngập tiếng người, kết thúc, ai ai đi ra cũng mang nụ cười trên mặt, nói phim không tồi.

Từ đầu đến cuối, chỉ có Thời Anh và Trì Dĩ Khâm không cười.

Lúc bộ phim gần kết thúc, Thời Anh nhìn, mày không khỏi nhíu lại, cô cúi đầu, cân nhắc cái gì đó.

"Anh ta là nam chính à?" Thời Anh nhìn người xuất hiện trên màn hình, đột nhiên hỏi một câu.

Cô xem hai tiếng, thế nhưng lại không biết ai là nam chính.

Hơn nữa cũng không hiểu cốt truyện lắm.

Cô vốn đè thấp giọng, nhưng vừa mở miệng, âm thanh lại lớn bất ngờ, gần như toàn bộ người ở rạp chiếu phim đều nghe thấy được.

Mọi người đang nghiêm túc xem đoạn kết, lặng ngắt như tờ, Thời Anh đột nhiên hỏi một câu như vậy, phá vỡ sự yên tĩnh, tất cả mọi người quay đầu nhìn cô theo bản năng.

Thời Anh sửng sốt, trợn tròn mắt, thấy ai ai cũng nhìn mình, nhất thời không phản ứng lại.

Vừa rồi giọng cô rất lớn sao?

Đột nhiên bị nhiều người nhìn như vậy, thật sự rất mất mặt, Thời Anh chậm rãi cúi đầu, hối hận, thân thể hướng sang phía Trì Dĩ Khâm theo bản năng.

Quá mất mặt, thật sự là quá mất mặt!

Phim kết thúc, Thời Anh đứng dậy, đi rất nhanh.

Cả đường đi luôn cúi đầu, như sợ người khác nhìn thấy mình.

Trì Dĩ Khâm đi phía sau cô, xem bước chân vội vàng, rất có dáng vẻ chạy trối chết.

Tự nhiên cảm thấy buồn cười.

Bất tri bất giác, bước chân của anh cũng nhẹ nhàng hơn.

Ra khỏi trung tâm mua sắm, bên ngoài có một lối đi nhỏ, vài thiếu niên luyện tập trượt ván ở chỗ này.

Thời Anh vừa mới đi ra, phía trước có một thiếu niên đang lao xuống dốc, xông thẳng đến chỗ cô, mà cô thì nãy giờ luôn cúi đầu, căn bản không nhìn thấy.

Trì Dĩ Khâm ở phía sau, thấy cô không tránh đi, hét lên: "Thời Anh, cẩn thận!"

Anh chắc chắn giọng của mình rất lớn, nhưng hình như Thời Anh hoàn toàn không nghe thấy, không có chút phản ứng nào.

Trì Dĩ Khâm sốt ruột, nhấc chân chạy đến chỗ cô.

Chỉ là anh cách cô một khoảng, dù có chạy cũng không thể nhanh hơn tốc độ ván trượt trượt xuống.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu thiếu niên cách Thời Anh càng ngày càng gần, gần như sắp đυ.ng phải.

Trái tim anh như ngừng đập, con ngươi co lại, nhìn hai người đối diện, khoảng cách càng lúc càng gần.

Thời Anh vẫn cúi đầu, bước về phía trước, hoàn toàn không biết gì.

May là đúng lúc này, thiếu niên kia kịp thời phanh lại.

Thiếu niên cũng hoảng sợ, sau khi dừng lại thì liên tục vỗ ngực, sắc mặt trắng bệch.

Không biết vì sao, vừa rồi cậu ấy liên tục kêu cô né đi, nhưng cô không có phản ứng.

Thiếu niên cầm lấy ván trượt, mở miệng nói "Em xin lỗi". Tiếp theo lại tò mò, hỏi: "Chị gái này, tai chị... Không nghe thấy sao?"

Thời Anh cảm nhận có người trước mặt, ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy thiếu niên cầm ván trượt.

Cô mê mang nhìn cậu ấy, không biết đã xảy ra chuyện gì, hình như cũng không biết cậu ấy vừa mới nói gì.

Trì Dĩ Khâm chạy đến bên cạnh cô.

Anh đánh giá Thời Anh từ trên xuống dưới, sau đó nhìn thiếu niên kia, mở miệng xin lỗi: "Ngại quá." Nói xong, anh kéo Thời Anh đi.

Mãi cho đến chỗ ít người, anh mới buông tay ra.

Tay anh nắm không nhẹ, quả thực như sắp bóp gãy xương cô, vô cùng đau đớn, khiến Thời Anh nhíu chặt mày.

Trì Dĩ Khâm dừng lại, đứng trước mặt Thời Anh, ánh mắt nhìn phía sau tai cô.



Thời Anh bị anh nhìn mà hốt hoảng.

Một lát sau, anh đưa tay về phía Thời Anh.

Anh đẩy tóc cô, vén ra sau tai, con ngươi nheo lại, nương theo ánh sáng mặt trời, xem tai cô.

Vừa rồi trong rạp chiếu phim rất tối, anh chỉ loáng thoáng nhìn thấy tai cô có điểm trắng nho nhỏ, nhưng cũng không rõ ràng, không biết mình có nhìn lầm hay không.

Giờ đang ở bên ngoài, ánh sáng đủ, anh xác định bên trong thật sự có cái gì đó.

"Đây là cái gì?" Trì Dĩ Khâm lạnh giọng hỏi.

Thời Anh phản ứng lại, cô hoảng hốt, lập tức lùi ra sau một bước, che tai mình lại.

"Không có gì." Cô lắc đầu, nhanh chóng trả lời.

"Tôi thấy rồi." Thấy cô không thừa nhận, gương mặt Trì Dĩ Khâm càng u ám hơn, nhìn tai cô chằm chằm, nói: "Lấy ra đây."

Thời Anh tiếp tục che lại không chịu bỏ ra, đồng thời giương mắt, lẳng lặng đối mặt với Trì Dĩ Khâm, trong lòng thấp thỏm, không dám nói gì.

Mỗi khi Trì Dĩ Khâm không nói lời nào, lạnh lùng nhìn cô như vậy, ánh mắt kia quá khϊếp người, quả thực vô cùng áp bách.

Thời Anh mím môi, chậm chạp vươn tay, lấy một vật nho nhỏ ra khỏi tai.

Hai ngón tay cô lấy ra, dừng lại một lát mới chuyển sang tai kia.

Thứ này trông giống nút bịt tai.

Trì Dĩ Khâm nhìn, cuối cùng cũng hiểu.

Thảo nào anh cứ cảm thấy hôm nay cô là lạ, làm gì cũng phản ứng chậm, vừa rồi ở rạp chiếu phim, cô không khống chế được âm lượng của mình.

Đặc biệt là vừa nãy anh kêu lớn tiếng như vậy, cô vẫn không nghe thấy.

Thì ra là trong tai đặt thứ này.

"Sao? Cô cũng muốn làm người điếc?" Trì Dĩ Khâm châm chọc, lấy hai nút bịt tai trong tay cô, cầm lại gần, cẩn thận xem.

"Mang cái này làm gì cho phiền phức, chỗ tôi có rất nhiều thuốc, uống xong thì không nghe thấy nữa đâu."

Trì Dĩ Khâm nói, trực tiếp ném nút bịt tai vào thùng rác. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn Thời Anh.

"Cô muốn à? Tôi có thể cho cô. Nếu cô muốn bị điếc thì cứ nói."

Thời Anh nhìn nút bịt tai rơi vào thùng rác, sốt ruột, suýt nữa là đưa tay nhặt về, nhưng nghe mấy lời châm chọc của Trì Dĩ Khâm, chỉ có thể trơ

mắt nhìn nút bịt tai của mình rơi vào đống rác.

Đây là thứ cô vất vả lắm mới chế ra, hiệu quả cách âm đặc biệt tốt.

Mới đeo không được một ngày đã bị ném...

Thời Anh nhìn mà đau lòng.

"Làm người điếc rất tốt." Khóe môi Trì Dĩ Khâm cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh.

"Không thể lái xe, không thể thi chuyên ngành muốn thi, đi trên đường có nguy hiểm, người khác kêu cũng không nghe thấy, cô còn phải nỗ lực luyện tập, để mình không phải trở thành một người câm."

Người ta thường nói, sau khi điếc, độ mẫn cảm với âm thanh sẽ giảm xuống, thậm chí biến mất, đương nhiên là dần dần không nói nữa.

Trước đây Trì Dĩ Khâm sợ mình sẽ như vậy, vì thế tuổi còn nhỏ đã nỗ lực luyện tập nói chuyện.

Anh thật sự trả giá rất nhiều, cố gắng để mình trông bình thường.

Trì Dĩ Khâm ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thấy ánh mắt Thời Anh nhìn thùng rác, nụ cười trào phúng nơi khóe môi dần thu hồi.

Trong chớp mắt kia, trong đầu anh chợt có một suy nghĩ, ngẫm lại, một người bình thường mang thứ này, thương tổn với tai lớn đến mức nào.

Anh có nghiên cứu về phương diện này, thế nên rất rõ ràng.

Thời Anh là một người bình thường, cô không cần thiết phải mang thứ này, nếu ngày nào đó không chú ý, thật sự sẽ phá hỏng tai mình.

"Em chỉ muốn có thể bước vào thế giới của anh." Thời Anh hít mũi, biết những gì anh nói đều là những việc anh đã trải qua, cảm thấy khó chịu.

"Dù thật sự gây tổn thương cho tai cũng không sao."

Cảm nhận được thế giới của anh, có thể hiểu được tâm tình của anh hơn.



Đây là biện pháp tốt nhất cô có thể nghĩ đến.

"Anh không thích thì em không đeo." Thời Anh thu hồi ánh mắt, không nghĩ đến nút bịt tai bị anh ném đi nữa.

Đôi mắt cô trong veo, lóe lên một giọt nước mắt, có chút sợ hãi, nhưng lại vô cùng kiên định.

"Em sẽ bảo vệ nó, sau này làm tai của anh." Thời Anh chạm vào tai mình, hồi tưởng lại cả ngày không nghe thấy âm thanh, thật sự chua xót.

Phải nỗ lực nhìn chằm chằm mỗi một cử động môi của người khác, vì để mình trông bình thường, còn phải làm bộ bình tĩnh đáp lại.

Có đôi khi thoáng thất thần một chút, sẽ không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa cô mang nút bịt tai vẫn có thể nghe loáng thoáng chút âm thanh, còn tai Trì Dĩ Khâm là hoàn toàn không nghe thấy.

Vậy cuộc sống bình thường của anh khó khăn đến mức nào?

Cuộc đời không công bằng với anh, khiến anh sống vô cùng vất vả, nếu vậy anh có xấu tính chút cũng đâu có sao.

Làm tai của anh?

Nhìn thấy những lời này, trái tim Trì Dĩ Khâm đột nhiên run rẩy, sắc mặt đình trệ.

Hai mươi tư năm cuộc đời, lần đầu tiên có người nói với anh như vậy.

Một câu như thế, dường như nói lên cô muốn ở bên cạnh anh, cùng anh hòa làm một thể, cuộc sống sau này, có thể cùng nhau trải qua.

Là cảm giác không muốn xa rời.

Chẳng qua, Trì Dĩ Khâm bình tĩnh lại, không suy nghĩ đến chuyện này nữa.

Người như anh, nếu ở bên người ta cả đời, chỉ có thể hại người ta.

"Chúng ta đi ăn cơm đi." Thời Anh kéo anh, còn có bất ngờ phía sau nữa.

"Không đi." Trì Dĩ Khâm từ chối, trực tiếp bước đi, thậm chí không cho

Thời Anh cơ hội giữ anh lại.

Thời Anh không kịp phản ứng, trong mắt chỉ còn bóng dáng anh xa dần.

Cô không vui bĩu môi, cúi đầu véo ngón tay, chỉ có thể đi theo phía sau anh.

. . .

Buổi chiều lúc hai người về nhà, Trì Văn Thao và Trì phu đang chờ ở cửa.

Trì phu nhân nhìn thấy Trì Dĩ Khâm, cánh môi giật giật, muốn nói cái gì

đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại dừng lại.

Trên tay bà cầm theo một cái túi, bên trong là hộp quà tinh xảo.

"Dĩ Khâm, sinh nhật vui vẻ." Trì phu nhân đưa túi qua, trên mặt là nụ cười nhợt nhạt.

Trì phu nhân nhìn con trai lớn của mình, càng nhìn càng cảm thấy xa lạ.

Lần trước Thời Anh nói mấy chuyện thương tích, về nhà bà liền hỏi Trì Dĩ Hàng.

Ban đầu Trì Dĩ Hàng không chịu nói, nhưng bà liên tục truy hỏi, rốt cuộc mới nhìn thấy cánh tay cậu.

Trên tay cậu có vài vết sẹo, một cái thậm chí vừa mới kết vảy.

Bà nhìn mà kinh hoàng.

Bà chỉ biết hai anh em thường ầm ĩ với nhau, quan hệ không tốt lắm, nhưng không ngờ giữa hai đứa con đã nghiêm trọng đến mức này.

Nếu không phải Thời Anh nói câu kia, bà cũng không biết, bản thân luôn vô tình thiên vị Trì Dĩ Hàng.

Bà cảm thấy Trì Dĩ Hàng còn nhỏ, cần chăm sóc hơn.

Trì phu nhân đưa quà ra, Trì Dĩ Khâm lại không tiếp.

Thời Anh thấy thế, vừa định thay anh nhận lấy, Trì Dĩ Khâm đã lạnh lùng nói: "Hôm nay cô cầm, vậy thì đừng vào nhà nữa."

Thời Anh nghe xong, động tác khựng lại tại chỗ, cô đắn đo, cuối cùng vẫn thu tay về.

Thái độ của Trì Dĩ Khâm với chuyện nhà luôn rất kiên quyết, Thời Anh thật sự sợ anh không cho mình vào.

Vì thế cô lắc đầu, tỏ vẻ xin lỗi với Trì Văn Thao và Trì phu nhân, ý bảo mình cũng không làm được gì.