Tháng Tư Và Tháng Năm (Thế Thân Của Tình Yêu)

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên tác phẩm: Thế thân của tình yêu (Tên bản internet: Tháng Tư và tháng Năm) Đừng bận tâm đến những tổn thương không thể tránh khỏi trong tình yêu. Mỗi người là một thế giới. Nhưng của bạn không giốn …
Xem Thêm

“...” Thế Vân á khẩu không trả lời được.

“Một cô gái như vậy, bình thường sẽ không bởi vì chuyện tình cảm mà cảm thấy phiền não, tôi nói đúng chứ,” anh ta xòe tay ra, “Cho nên... có thể nói cho tôi biết, cô có chuyện gì phiền não không, hoặc là hôm nay cô đến đây, là muốn nói những gì?”

Thế Vân cười khổ một chút, “Gabriel” này, có lẽ cũng không dịu dàng giống như trong tưởng tượng.

“Gần đây tôi... luôn mơ một giấc mộng kỳ lạ.”

“Có thể kể lại một chút cho tôi không, đương nhiên nếu cô cảm thấy nhớ lại rất đau khổ, cô có thể kể ngắn gọn, lần đầu tiên gặp mặt, tôi cũng không yêu cầu cô với tôi lập tức trở thành mối quan hệ không có gì giấu nhau.”

“À... Cũng không có gì đau khổ, chỉ là rất kỳ quái mà thôi, bởi vì giấc mơ tương tự cứ xuất hiện hết lần này tới lần khác,” hai bàn tay cô đan vào nhau, “Trong mơ tôi là một cô bé hơn mười tuổi, có một người bạn rất tốt, mỗi một lần đều không giống nhau, ý tôi là mỗi một lần đều là những người xa lạ khác nhau, khuôn mặt, tên gọi tôi chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng nghe qua.”

Cô quay đầu nhìn Tưởng Bách Liệt, anh ta ra hiệu cô nói tiếp.

“Sau đó người bạn tốt này phải đi xa, chúng tôi tạm biệt nhau, người đó càng chạy càng xa, tôi nhìn theo bóng dáng của người đó không ngừng gọi tên, nói ‘tạm biệt, XXX, tạm biệt’...”

Bọn họ lại nhìn nhau, một lát sau Tưởng Bách Liệt mới nói: “Vậy là kết thúc rồi?”

“Đúng vậy...”

Anh ta hơi nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó, không nói gì.

Từ trong ba lô Thế Vân lấy ra hai quyển sổ, một quyển màu vàng mới tinh, quyển khác là màu xanh đã cũ nát.

“Tôi ghi lại tên của tất cả những người tôi đã mơ thấy, thật sự đều là người xa lạ.”

Tưởng Bách Liệt có chút kinh ngạc nhận lấy hai quyển sổ, đãng trí lật xem, toàn bộ căn phòng, ngay cả không khí đều lặng im.

“Thứ lỗi tôi nói thẳng,” anh ta bỗng nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh lại không chấp nhận người khác cự tuyệt, “Có phải cô có người thân hoặc bạn bè thân thiết đã ra đi, ý tôi là…vĩnh viễn…”

Ánh sáng mặt trời chiếu trên đỉnh đầu Thế Vân, nhưng không hề chói mắt, cô nghe được âm thanh của chính mình nói:

“Đúng vậy... người nào đó...”

“Người nào đó?”

“Là... người chị song sinh của tôi...”

“Cô ấy thế nào?”

“Chị ấy... đã mất rồi.”
Chương 2: Tháng bảy – Micheal và Lucifer
2.1

【Tưởng Bách Liệt: “Hôm nay cô có thể nói ra những lời này, tôi cảm thấy cô thật sự rất dũng cảm. Trong lòng mỗi người chúng ta đều có vết thương, nhưng rất nhiều người không muốn đối mặt, cô tới nơi này, đã chứng tỏ cô sẵn sàng đối mặt, có phải không?”

Tào Thư Lộ: “Trong thư bạn nói, ‘Muốn kẹo, nhưng bởi vì không có được kẹo mà đi thu thậpgiấy gói kẹo, loại người lui mà cầu, rốt cuộc là ngốc nghếch hay đáng giận...’, bạn đã cho tôi sự lựa chọn khá ít nhỉ —— chỉ có hai —— ngốc nghếch hay là đáng giận. Tôi muốn nói, thật ra là vừa ngốc nghếch lại còn đáng giận đấy!

Nhưng tôi lại không thể không nói, điều này cũng có chút đáng yêu, bởi vì, bạn cố chấp với kẹo như vậy, sự cố chấp đó khiến cho mọi người khâm phục. Không phải sao? Chúng ta đều thích kẹo, nhưng nếu không có được kẹo, rất nhiều người sẽ chọn bánh ngọt, cà phê, quả cam, takoyaki (bánh bạch tuột nướng), vân vân. Bởi vì không phải ai cũng thèm muốn kẹo, cũng không phải mỗi người đều cố chấp với một thứ gì đó, một sự việc nào đó, hoặc là...một người nào đó. Tôi nghĩ, có đôi khi hãy thử khoan dung một chút, đối xử với người khác như đối với chính mình.”】

Tưởng Bách Liệt không tỏ ra quá giật mình, có lẽ là do nghề nghiệp, thói quen lắng nghe của anh ta rất kỳ lạ, chỉ là hơi nheo lại cặp mắt phượng kia, mang theo nụ cười khích lệ nói: “Như vậy, có thể kể với tôi về chuyện của cô ấy không... người chị song sinh của cô.”

Không biết vì sao, cho đến giờ phút này, Thế Vân mới cảm thấy yên lòng, giống như rốt cuộc có dũng khí để đối diện với người khác —— với chính mình —— nói về người kia đã giấu tận sâu trong đáy lòng cô.

Trần nhà màu trắng ngà trước mắt hình như bỗng nhiên biến thành màu xanh, nhưng không phải là màu xanh của biển sâu, mà là màu xanh nhàn nhạt êm dịu trên bờ cát.

“Tuy rằng chúng tôi là song sinh, nhưng ngày sinh không cùng một ngày, chị ấy chào đời sớm hơn tôi 20 phút, lúc đó là 11 giờ 50 phút tối ngày 30 Tháng 4, mà tôi... chào đời vào ngày 1 Tháng 5. Có lẽ là bởi vậy.” Thế Vân cười khổ, “Tính cách của chúng tôi... thực ra rất khác nhau.”

Tưởng Bách Liệt không nói xen vào, mà lấy tay chống cằm, ra vẻ rất muốn nghe tiếp.

“Chị ấy rất cởi mở, nhiệt tình, so với chị ấy, tôi là người hướng nội, điềm tĩnh. Có đôi khi nghĩ lại, thật sự cảm thấy rất thú vị, một đôi chị em song sinh, bề ngoài giống nhau, nhưng tính cách thì khác nhau một trời một vực. Theo lý thuyết, đứa trẻ sinh vào Tháng tư hẳn là điềm tĩnh lạnh nhạt, đứa trẻ sinh vào Tháng năm thì nhiệt tình như lửa, nhưng chúng tôi lại hoàn toàn tương phản.”

“Tình cảm hai người thế nào, tốt chứ?”

“Ừm, tốt lắm. Người không phải sinh đôi thì không thể hiểu được cảm giác này. Ví dụ như, khi tôi tắm rửa phát hiện dầu gội đầu đã hết rồi, vừa định kêu chị ấy thì chị ấy đã cầm cái chai đứng trước mặt tôi; hoặc là lúc tôi muốn uống nước, thì nhìn thấy chị ấy cũng cầm cốc tính đi rót nước; khi tôi một mình đi dạo phố nhìn trúng một chiếc khăn quàng cổ, về nhà phát hiện chị ấy cũng mua một cái... mọi việc là như thế. Tôi thường thường có một cảm giác kỳ diệu, trong cơ thể của tôi tồn tại một phiên bản cỡ nhỏ của chị ấy, trong cơ thể của chị ấy cũng tồn tại một phiên bản cỡ nhỏ của tôi, chúng tôi thường thường không cần nói chuyện với nhau cũng có thể hiểu được cảm giác của đối phương, đó hình như là một loại... khả năng bẩm sinh.”

“Thế thì,” Tưởng Bách Liệt tự nhiên viết vào sổ, cây bút trên tay anh ta hình như rất đặc biệt, khi viết lên không phát ra một chút âm thanh, “hai người có cãi nhau không?”

“... Rất ít, rất ít cãi nhau,” Thế Vân nhìn trần nhà màu trắng, dường như đang hồi tưởng,“Cho dù cãi vài câu, mấy phút sau liền hòa thuận.”

“Ừm,” Tưởng Bách Liệt gật đầu, “Hồi bé tôi thường xuyên cãi vã với anh tôi và em gái tôi, có đôi khi tôi sẽ giận đến một tuần lễ không thèm nhìn mặt bọn họ.”

“Chúng tôi không như vậy,” Thế Vân lắc đầu, “Nếu trong lòng chúng tôi có khúc mắc đối với nhau, cảm giác này ngay cả một phút tôi cũng không thể chịu được.”

“Sở thích của hai người giống nhau không?”

“Không giống, có thể nói là…hoàn toàn khác biệt. Chị ấy thích xem tivi, nghe tiết mục radio, xem triển lãm tranh, xem kịch... Chị ấy thích tất cả mọi thứ di chuyển, có hình ảnh. Còn tôi, lại thích đọc sách, thích lời văn tĩnh lặng.”

“Nói đúng ra, hai người có chỗ giống nhau cũng có chỗ khác nhau.”

“Có thể nói như vậy,” Thế Vân dừng một chút, “Giống như anh nói, thỉnh thoảng tôi cảm thấy chúng tôi rất khác biệt, nhưng có đôi khi lại cảm thấy rất tương tự.”

“Có lẽ, sinh đôi thật sự không giống với các anh chị em khác,” Khuôn mặt Tưởng Báchvốn tươi cười khả ái chợt trở nên nghiêm túc, “Như vậy, sau đó, có thể kể với tôi rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì…”

Giọng điệu của anh ta, vừa không phải nghi vấn cũng không phải khẳng định, anh ta chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

Thế Vân hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Anh có biết…sự kiện 11/9 không?”

Tưởng Bách Liệt giật mình, sau đó gật đầu.

“Chị ấy… tham gia Chương trình trao đổi du học sinh, tối hôm đó vừa lúc lên máy bay đi du học…” Cô kinh ngạc phát hiện mình lại không rơi lệ, mặc dù trong đầu vang lên tiếng vù vù, mặc dù trước mắt không ngừng xuất hiện hình ảnh của chị vùng vẫy trong cabin, nhưng cô không khóc. Sau đó, tất cả âm thanh đều biến mất, cô chỉ nghe thấy tiếng “tích tắc” của đồng hồ treo tường trong phòng, cùng với cảnh tượng chị đi vào cửa khẩu sân bay, xoay người vẫy tay về phía cô. Chị vẫy tay thật lâu, hình như không muốn rời đi, dường như rất luyến tiếc cô, có lẽ nào ở trong thâm tâm, chị ấy đã biết sự an bài của số phận, cho nên mới…

Thêm Bình Luận