Đến khi trở lại văn phòng, Viên Tổ Vân ngoài dự đoán ngồi trong văn phòng, đang mở họp qua điện thoại. Anh nhìn thấy cô trở về, chỉ chỉ cái tách trên bàn mình, không biết bắt đầu từ khi nào, pha cà phê đã trở thành một phần trong công việc của cô.
Thế Vân cầm tách vào phòng trà nước, rót cà phê, thêm nước, khuấy đều, rồi lại thêm nước, bỏ đường vào… Tất cả động tác đều theo bản năng, cô lại bắt đầu mất tập trung, nghĩ đến vừa rồi chạy xe về, chạy trong dòng người và dòng xe cộ, cô khẩn trương đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi. Chờ cô lấy lại tinh thần thì phát hiện Viên Tổ Vân đang đứng bên cạnh cô, anh khoanh tay nhìn cô.
“?” Cô chỉ là lãng phí một tí thời gian thôi, anh chờ tách cà phê này đến độ gấp gáp vậy sao, thế thì tại sao anh không tự mình pha chứ?
“Tôi rất nghi ngờ, trong những tách cà phê mà tôi uống trước đây có trộn lẫn với nước miếng của em không.” Anh nhìn cô, khóe miệng hơi vểnh lên.
Thế Vân nhíu mày, cụp mắt xuống, cô mới phát hiện ra mình đang tựa vào tủ lạnh, một tay đỡ khuỷu tay còn lại, bất giác uống cà phê trong tay.
“A…” Cô ngẩn người, không biết làm sao giải thích hành vi của mình.
“Có thể pha một tách khác cho tôi không, là loại thật đậm, bây giờ tôi rất buồn ngủ, cảm ơn.” Nói xong, anh mỉm cười quay về văn phòng mình.
“…” Thế Vân giơ lên cái tách trong tay, ngơ ngác nhìn một lúc, bất đắc dĩ đổ đi, rồi rửa sạch cái tách, sau đó cô pha cà phê lần nữa, sau khi tự mình an ủi vài câu mới đi đưa cho Viên Tổ Vân.
Tách cà phê đặt mạnh lên bàn, không phải vì người đặt nó xuống rất phẫn nộ, mà là vì xấu hổ và bất an.
“Tôi thề, trước kia tôi chưa từng thất thần như vậy khi pha cà phê cho anh.” Cô thề thốt.
Viên Tổ Vân lại đưa ra khuôn mặt không tỏ rõ ý kiến, chỉ là cầm tách lên uống, có lẽ như anh nói, anh thật sự rất buồn ngủ.
“Vậy…tôi ra ngoài đây…” Cô chần chừ xoay người, nhưng bị anh gọi lại.
“Ngày mai em rảnh không?” hai tay anh đan vào nhau đặt trên bàn, ngón tay bất giác chỉnh lại mắt kính gọng đen trên mũi —— à, nói mới nhớ, giác mạc của anh còn chưa lành ư?
“Làm gì…” Thế Vân thận trọng quay lại, nhìn anh.
“Cùng tôi đi công tác.”
Khi Viên Tổ Vân nói câu này, cả khuôn mặt bị bàn tay che chắn, chỉ nhìn thấy ánh mắt phía sau mắt kính tỏa ra tia sáng khác lạ.
“Không đi.” Thế Vân theo bản năng từ chối, giống như cô bé quàng khăn đỏ từ chối lời mời của bà ngoại sói.
“Tôi nghĩ em cần phải rõ ràng, hiện tại tôi không phải trưng cầu ý kiến của em,” anh mở ra cặp hồ sơ trong tay, bắt đầu sắp xếp lại, “Mà là thông báo với em —— hiểu không?”
“…”
Tối nay, Thế Vân về nhà vừa thu xếp hành lý vừa nghĩ đủ cớ có thể chạy trốn, chẳng hạn như ——
Bỗng nhiên phát sốt?
Cô vươn tay sờ trán mình, nếu tối nay chỉ đắp một tấm chăn mỏng, sáng dậy có thể phát sốt không…
Trong nhà có việc gấp thì sao?
Cô nhìn xung quanh, trong nhà này ngoài cô ra chỉ có đồng hồ quả lắc treo trên tường là hoạt động, nếu cô nói dối trong nhà có vật nuôi bị bệnh, không biết anh có đồng ý không…
Hoặc là —— cô nảy sinh ý nghĩ —— bị đυ.ng xe, nếu cô bị đυ.ng xe thì chắc là đủ lý do phải không?
Nhưng mà…trời ơi, chẳng phải là chỉ đi chung thôi sao, có đáng vắt hết óc vậy không?
Thế là cô thu xếp hành lý xong xuôi, mang theo tâm trạng lo sợ bất an đi vào giấc ngủ, nếu được, sau khi cô thức dậy vào sáng hôm sau hãy khiến cho mọi việc đều là giấc mộng.
Nhưng sáng sớm hôm sau, khi Thế Vân vẫn còn nằm mơ thì tiếng chuông di động chói tai vang lên.
“A lô…” Cô lần mò ấn nút nghe.
“Tôi ở dưới lầu, hạn em mười lăm phút xuống đây.” Âm thanh như ác ma vang lên ở đầu dây bên kia.
Cô không mở mắt ra được, trong đầu trống rỗng, nhưng bất giác từ trong ổ chăn chui ra, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì đã kéo va ly đứng ở dưới lầu.
Viên Tổ Vân ngồi trên ghế lái của chiếc xe công ty, anh ló đầu ra nhìn cô, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, cô định đi đâu đấy?”
“Anh…hôm qua không phải nói đi công tác sao?” Cô nhìn va ly bên chân, nghi hoặc nhíu mày.
Bàn tay thật to của Viên Tổ Vân bỗng nhiên che mặt, không biết là đang cười hay đang khóc —— nhưng có lẽ là cười, bờ vai cũng hơi run lên.
“Tôi chỉ nói là đi công tác, đâu có nói phải ngủ qua đêm.” Anh thả tay xuống đặt trên khung cửa, tỏ vẻ chế giễu nhìn cô.
“…” Trong đầu Thế Vân bỗng nhiên lại có lỗ hổng, rốt cuộc là anh quá thông minh, hay là mình quá ngốc?
“Được rồi, lên xe đi.” Viên Tổ Vân vẫy tay với cô, không có ý xuống xe giúp cô xách hành lý, chỉ là tươi cười nhìn cô, đường cong khóe miệng rất sâu.
Cô thở dài dưới đáy lòng, cam chịu số phận ném va ly ra ghế sau, sau đó ngồi vào ghế lái phụ, đeo dây an toàn. Cô tin sắc mặt mình nhất định không tốt, hoặc là nói, sắc mặt của người sinh hờn dỗi chẳng đẹp chỗ nào.
Viên Tổ Vân không để ý tới cô, tâm tình rất tốt huýt sáo bắt đầu chạy xe.
Sau khi tiến vào đường cao tốc, anh bỗng nhiên nói: “Chúng ta đến một huyện dưới Hàng Châu, nếu thuận lợi hai tiếng là tới.”
Thế Vân trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, không có trả lời.
“Giận rồi?” Anh nhẹ giọng nói.
Cô giả vờ như rất thoải mái lắc đầu. Tại sao cô phải giận? Giận ai chứ?
“Thật sao?” Giọng điệu của anh như là không tin tưởng, vì thế anh vươn tay xoay cằm cô qua, muốn xem biểu tình trên mặt cô.
“Gì hả…” Cô rầu rĩ dùng sức giãy ra, vẫn không nhìn anh.
“Tôi nói này,” anh cười nói, “Đêm qua em không phải vì chuyện này mà khẩn trương nửa ngày chứ?”
“Đâu có…” Cô chột dạ phản bác.
“Không phải…cầm nội y mà do dự chứ,” anh nhếch khóe miệng, giọng the thé như phụ nữ, “‘Rốt cuộc nên mặc cái nào, cái nào anh ấy mới có cảm giác nhỉ’…”
“Này,” Thế Vân quay đầu trừng anh, “Con người anh…thật háo sắc!”
Anh vẫn tươi cười, như là không giận: “Rốt cuộc em chịu nói chuyện với tôi rồi.”
Cô nghe anh nói vậy, vội vàng quay đầu qua chỗ khác không nhìn anh.
Một bên mặt anh phản chiếu trên kính là tươi cười, nhưng kỳ lạ là: cô lại nhìn thấy chính mình cũng cười.
7.2
Edit: Spring13
Bảy giờ tối, khi Thế Vân tới dưới lầu khu chung cư, cô bỗng nhiên nhớ tới đủ loại tưởng tượng và do dự tối qua, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Viên Tổ Vân dừng xe dưới lầu, rồi đi xuống giúp cô xách hành lý ra, cô rất muốn cản anh, bởi vì chiếc va ly kia rất nặng, nhưng cô vẫn chậm một bước, Viên Tổ Vân đã cau mày xách va ly xuống, hơn nữa tỏ ra bất ngờ nói: “Em định đi đâu công tác thế, Bắc cực hả?”
“Anh chưa từng nghe nói sao,” cô muốn xách va ly, nhưng bị anh cự tuyệt, “Phụ nữ ra ngoài một ngày và ra ngoài một tuần đều mang theo hành lý nhiều như nhau.”
Viên Tổ Vân bĩu môi, không phản bác, kéo va ly của cô đi vào cổng chung cư, bác quản lý nhìn anh, rồi nhìn cô đi theo phía sau mang theo vẻ mặt xấu hổ, ông ta yên tâm tiếp tục xem tivi.
“Này! Tôi tự xách được rồi.” Mặc dù đã vào thang máy, cô vẫn định đấu tranh đến cùng.
“Em thỉnh thoảng hãy để tôi phát huy một chút tác phong quý ông lịch thiệp đi.” Anh nhấn xuống “31”.
“Tôi xin miễn…”
“Cho nên tôi nói là ‘thỉnh thoảng’.”
Thang máy nhanh chóng phát ra tiếng “đinh”, lúc cửa thang máy mở ra đèn tự động trong hành lang cũng sáng lên, Thế Vân đi ra ngoài trước, lục lọi lấy chìa khóa mở cửa, cô xoay người muốn tạm biệt vị tiên sinh thỉnh thoảng phát huy tác phong quý ông lịch thiệp kia, không ngờ anh đã nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào nhà cô.
Cô chun mũi, nhe răng trợn mắt bất mãn trong lòng, vẫn cam chịu lấy ra đôi dép, rồi đóng cửa lại.