Tháng Tư Và Tháng Năm (Thế Thân Của Tình Yêu)

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên tác phẩm: Thế thân của tình yêu (Tên bản internet: Tháng Tư và tháng Năm) Đừng bận tâm đến những tổn thương không thể tránh khỏi trong tình yêu. Mỗi người là một thế giới. Nhưng của bạn không giốn …
Xem Thêm

Hạng Phong nheo mắt nhìn em trai, như là hoàn toàn không tin lời anh ta.

“Bởi vì lúc không ngủ được, lấy ra lật một trang là lập tức ngủ ngay.”

Nói xong, Hạng Tự cười ha hả, khiến cho Hạng Phong hung hăng ném cái bánh Roti prata lên mặt anh ta.

(*) Roti prata bắt nguồn từ cách làm bánh kếp từ xa xưa của người Pakistan và Ấn Độ, là một món ăn rất được ưa chuộng ở Singapore. Roti có nghĩa là “bánh mì” và prata có nghĩa là “phẳng, bẹt”, nhưng thực ra nó giống bánh kếp hơn vì bột có vị thơm nhẹ và ngọt khi ăn sẽ làm bạn hài lòng, đặc biệt là vào các buổi sáng.

Thế Vân mỉm cười nhìn hai anh em, giống như bọn họ không phải ba mươi tuổi, mà là thiếu niên mới mười sáu mười bảy thôi, cho dù cười nhạo chế giễu lẫn nhau, nhưng cả hai đều biết đối phương không hề có ác ý. Cô nhớ đến Thế Phân, nếu chị ấy còn sống, hai cô…nói không chừng cũng sẽ vậy. Người chị tinh nghịch của cô cũng thường xuyên giống Hạng Tự vậy, bày ra trò đùa không ác ý, cô sẽ làm bộ tức giận, sau đó chị ấy sẽ cười hì hì “xin lỗi”. Cô không khỏi cười khổ suy nghĩ, có lẽ thật ra cũng không thể gọi là “xin lỗi”, chỉ là dỗ dành cô thôi, thậm chí…còn là một loại làm nũng, đến cuối cùng người phải nhượng bộ chính là cô.

Song, cô hoài niệm, rất tưởng nhớ những trò đùa không ác ý này, cho dù người cuối cùng nhượng bộ là cô, cô cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng cô đã không còn nhìn thấy khuôn mặt kia, lắng nghe âm thanh kia được nữa.

Lúc ăn xong đi ra thì đã mười giờ, Hạng Tự không lái xe, vì thế anh ta cùng Thế Vân miễn cưỡng chen chúc trong chiếc xe nhỏ của Tử Mặc, chìm ngập trong dòng xe cộ của buổi tối cuối tuần, bọn họ chạy về phía khu chung cư.

Thế Vân nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, cô vui mừng suy nghĩ, may mà Hạng Phong không hỏi chuyện về tiểu thuyết, nếu không cô thật chẳng biết trả lời ra sao.

Hạng Tự uống hơi nhiều, dọc đường đi anh ta nhắm mắt lại, không biết có ngủ không.

“Cậu biết không,” Thế Vân bỗng nhiên nói với Tử Mặc, “Lúc ở cùng với cậu, lúc nào tớ cũng cảm thấy thời gian không trôi qua.”

“?”

“Giống như là…năm đó tớ chưa từng rời khỏi, bọn mình vẫn còn mười mấy hai mươi tuổi, mọi thứ đều đơn giản như vậy.”

Tử Mặc nhìn cô trong kính hậu, sắc mặt nghi vấn, hình như không hiểu cô muốn nói gì.

Thế Vân cười khổ, có lẽ bản thân cô cũng chẳng biết mình muốn nói gì.

“Tưởng Bách Liệt nói với tớ ——” cô vừa muốn nói tiếp, Tử Mặc chợt quay đầu ra hiệu đừng lên tiếng, sắc mặt khẩn trương nhìn Hạng Tự ngồi ở ghế lái phụ, Tử Mặc trông thấy anh ta vẫn nhắm mắt, hình như có vẻ ngủ rồi cô mới nhẹ nhàng thở ra.

“Bề ngoài chúng ta thay đổi theo tuổi tác, nhưng trong lòng vẫn đình trệ,” Thế Vân nói tiếp, “Cậu có cảm thấy thế không?”

Tử Mặc nghĩ nghĩ, rồi nói: “Có lẽ vậy…”

“…”

“Nhưng không sao.”

“?”

“Bởi vì tớ nghĩ rằng một ngày nào đó bọn mình sẽ phải trưởng thành.”

Khi Tử Mặc nói câu này, Thế Vân ngồi ghế sau không nhìn thấy biểu tình của cô, nhưng có thể cảm nhận được một Tử Mặc kiên nhẫn lạc quan.

“Hồi bé, bọn mình không phải luôn suy nghĩ mau chóng lớn lên, lớn lên thì tốt rồi.” Âm thanh chất phác nói tiếp.

“Ừm…các bạn nhỏ đều có ý tưởng buồn cười này.”

“Nhưng lúc ấy tớ không hề thấy buồn cười đâu.”

“…”

“Lúc ấy tớ rất hâm mộ chị gái lầu trên có bộ ngực rất to.”

Thế Vân cười rộ lên, hình như chính mình cũng từng nghĩ thế.

“Nhưng giờ tớ cảm thấy, có bộ ngực to cũng chẳng hay ho gì.”

“…”

“Cho nên chúng ta vĩnh viễn không có cách nào biết được, sau này chính mình sẽ biến thành bộ dạng gì nữa, thế thì không cần thiết làm phức tạp vấn đề.”

Thế Vân ngơ ngác nhìn một bên mặt Tử Mặc, cô chợt phát hiện, sự chất phác của Tử Mặc không như mọi người nghĩ, hoặc là…các cô nghĩ rằng nội tâm không thay đổi, thật ra nó đã thay đổi rồi, chỉ là bản thân các cô không nhận ra mà thôi.

hai người không nói gì nữa, Tử Mặc nghiêm túc lái xe, Hạng Tự vẫn nhắm mắt, nhất thời trong xe rất im lặng, chỉ nghe được một ca khúc tiếng Anh trong sóng điện từ, Thế Vân thất thần lắng nghe.

I’ve made up my mind,

No need to think it over,

If I’m wrong I aint right,

No need to look no further,

This ain’t lust,

I know this is love

But, if I tell the world,

I’ll never say enough,

Cause it was not said to you,

And thats exactly what i need to do,

If I’m in love with you,

Should I give up,

Or should I just keep chasing pavements?

Even if it leads nowhere,

Or would it be a waste?

Even If I knew my place should I leave it there?

Should i give up,

Or should I just keep chasing pavements?

Even if it leads nowhere

... ......

Thế Vân và Tử Mặc không khỏi ngâm nga theo, hai cô không biết là ai đang hát, nhưng không hẹn mà cùng nhau ngâm nga, có lẽ, Thế Vân suy nghĩ, hai cô đã cảm động bởi lời bài hát này.

Giọng hát nữ nhẹ nhàng mà đầy từ tính cứ thế trầm thấp ngân nga cho đến khi bài hát kết thúc. Sau đó trong xe tĩnh lặng, đến khi bài hát khác vang lên.

Thế Vân không thể xác định, nhưng cô thật sự cảm thấy mình nghe được một tiếng thở dài khe khẽ.

Đó là tiếng thở dài của Tử Mặc.

Thế Vân vẫn thỉnh thoảng gọi điện cho Thạch Thụ Thần, nhưng trả lời cô luôn là tắt máy, cô có phần bất an, rốt cuộc anh ta đi đâu rồi, còn nữa…rốt cuộc anh ta muốn nói gì với cô?

Điều cô có thể làm chỉ là chờ đợi.

Tuần cuối cùng của Tháng mười một, Thế Vân đến phòng khám của Tưởng Bách Liệt, điều khiến cô sửng sốt chính là anh ta bị thương.

“Anh không phải…cũng bị phỏng chứ.” Cô nghĩ đến bộ dạng của mình một Tháng trước, còn cảm nhận được nỗi đau loáng thoáng vẫn ở trên làn da.

“Không phải,” anh ta nâng lên bàn tay trái bị băng bó, không ngại nói, “Là đánh nhau với người ta.”

“Đánh nhau?” Thế Vân ngạc nhiên.

Tưởng Bách Liệt lịch sự tao nhã cũng sẽ đánh nhau với người khác ư?

“Ừm,” anh ta đặt ly sữa ấm trên bàn trà kế bên tay cô, “Hôm nay chỉ có thể làm phiền cô tự mình rửa ly.”

“Ờ, được.” Cô ngơ ngẩn gật đầu, chờ anh ta nói tiếp.

“Kỳ lạ lắm sao,” anh ta lại quơ quơ bàn tay, “Miễn là đàn ông thì sẽ đánh nhau nhỉ?”

“…Đã xảy ra chuyện gì?”

“Mấy hôm trước tôi đến quán bar, có một người đàn ông xa lạ đi qua gây hấn với tôi, sau đó thì đánh nhau.”

“…Anh có uống rượu không?”

“Mới vừa ngồi xuống, đang định uống đấy,” anh ta nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó, sắc mặt ngờ vực, “Có một người đàn ông đi tới, hỏi tôi có phải tên là ‘Tưởng Bách Liệt’ không, tôi nói ‘Phải’, anh ta rất không thân thiện bắt đầu vặn hỏi chuyện của tôi, sau đó tôi mặc kệ anh ta, rồi cả hai đánh nhau.”

Thế Vân cào tóc, theo tường thuật ngắn gọn của Tưởng Bách Liệt thì thật sự rất khó đoán được rốt cuộc vì sao anh ta đắc tội người khác —— nếu lời anh ta nói là thật. Nhưng không loại trừ khả năng sau khi anh ta say, làm ra bất cứ hành động khiếm nhã, khiến người ta tới khıêυ khí©h.

“Tôi tuyệt đối không say.” Tưởng Bách Liệt không đợi cô hỏi, trả lời như đinh đóng cột.

“Thế thì,” cô có kết luận, “Tôi chỉ có thể nói rằng, anh rất xui xẻo.”

“Không biết nữa,” sắc mặt anh ta như là bất đắc dĩ, “Hình như tôi rất dễ dàng bị người cùng giới xa lánh.”

“?”

“Chẳng lẽ,” anh ta khựng lại, nhìn thấy ánh mắt Thế Vân mang theo vẻ mù tịt, “Là bởi vì tôi rất được lòng phụ nữ sao?”

“…” Thế Vân cười gượng hai tiếng, “Có lẽ vậy…nhưng anh cũng đừng nghĩ nhiều quá…”

Bởi vì nói không chừng, người đàn ông xa lạ kia chỉ là tâm trạng không tốt, hoặc là nhìn anh ta không vừa mắt mà thôi.

Thêm Bình Luận