Viên Tổ Vân trợn mắt, cắn răng, không phát ra âm thanh, mày nhăn nhíu lại, như là hơi đau đớn.
Thế Vân cố gắng mím môi im lặng, không để mình cười ra tiếng, vừa đến tầng 30, cô lập tức lao ra ngoài.
Đến khi Viên Tổ Vân thong thả tiến vào văn phòng, cô đã nghiêm trang ngồi trước máy tính, như làm ra vẻ bắt đầu làm việc.
“Viên Thế Vân,” anh gọi cả tên lẫn họ của cô, sắc mặt giận dữ nói, “Đi pha cho tôi tách cà phê, đừng nóng quá, cám ơn.”
Cô đành đứng dậy, đến phòng trà nước hoàn thành căn dặn của sếp, kể từ lần trước bị phỏng, cô không dám đùa dai pha cà phê nóng hổi cho anh, nhưng đôi khi anh vẫn cố ý nhắc nhở cô.
“Cà phê của anh.” Cô đặt tách lên bàn làm việc của anh, định ra ngoài.
“Khoan đã,” anh nói, “Đóng cửa.”
“?” Cô chần chừ nhìn anh.
“Tôi nói đóng cửa.” Anh ngồi sau bàn làm việc, mặt không biểu cảm.
Thế Vân nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng đẩy cửa khép hờ.
Anh cười lạnh một cái, bỗng dưng đặt một đôi giày da màu đen kiểu nam lên bàn.
Thế Vân cảm thấy đôi giày này tốt lắm, đường vân tinh tế cũng rất bóng loáng, nhưng đáng tiếc là, trên một chiếc giày có vết lõm xuống bằng cỡ đồng xu, hình dạng của vết lõm hình như ăn khớp với gót giày của cô.
Thế nhưng, cô mở to hai mắt, phát hiện xung quanh vết lõm lại có một vòng vết bẩn, mặc dù bề mặt màu đen nhìn không rõ lắm, nhưng cô vẫn nhận ra đó là màu đỏ thẫm ——
“Anh chảy máu?”
Cô kinh ngạc, niềm vui sau trò đùa dai ban đầu bỗng nhiên không còn sót lại gì, mà đổi thành một cảm giác…khó mà diễn tả, hình như mình làm ra chuyện quá đáng, ít nhất là rất quá đáng đối với anh.
Viên Tổ Vân vẫn nhìn cô, mặt không chút thay đổi.
Thế Vân nảy sinh áy náy, cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi, tôi không biết sẽ làm anh bị thương…có muốn đến bệnh viện không?”
Cô cười khổ trong lòng: xem ra, cô thật sự là người không thích hợp với trò đùa dai…
Anh không nói gì, chỉ là xuyên qua mắt kính gọng đen mà nhìn cô, thấy da đầu cô run lên.
Bỗng nhiên anh mỉm cười, là nụ cười vui vẻ của cậu thiếu niên sau khi thực hiện được trò đùa dai, sáng lạn và hồn nhiên như vậy, dường như tất cả lạnh lùng trước đó hoàn toàn không tồn tại.
Thế Vân còn chưa phục hồi tinh thần, anh đã gác hai chân lên bàn, trên đó mang một đôi giày da tốt, mặc dù không nhìn thấy rõ kiểu giày, nhưng Thế Vân gần như khẳng định đôi giày này chính là đôi đã bị cô giẫm lên sáng nay —— nói cách khác, chiếc giày mang theo vệt đỏ chỉ là trò đùa dai của Viên Tổ Vân mà thôi.
“Tôi chưa nói chữ nào cả.” Anh vừa cười, vừa trưng ra vẻ mặt vô tội.
Thế Vân nheo mắt, cắn môi: “Viên Tổ Vân…”
“Nói mới nhớ, chỗ kia bị em giẫm trúng thật sự rất đau, buổi trưa em mời tôi bữa cơm coi như bồi thường.” Anh cười nâng kính mắt trên mũi.
Thế Vân trừng anh một lúc rồi xoay người đẩy cửa ra ngoài.
Cô có phần tức giận, tức tối nhưng không biết làm sao. Người đàn ông tính tình xấu xa kia, lần nào cũng có cách khiến cô mắc mưu, nhưng tức nhất là, lần nào cô cũng ngây ngốc mắc mưu của anh.
A…Viên Tổ Vân, rốt cuộc anh muốn sao đây?!
6.2
Edit: Sam
Tối thứ sáu, Tử Mặc vốn hẹn tới đón Thế Vân tan tầm, nhưng Tử Mặc gọi điện đến báo công việc còn chưa hoàn thành, nhờ Thế Vân đến studio chờ cô. Thế Vân theo địa chỉ mà Tử Mặc nhắn qua tìm được chỗ đó, trong hành lang có rất nhiều người qua lại, đa số đều cầm quần áo giày dép hoặc là túi xách trang sức, cô đoán lần này Tử Mặc làm việc cho một tạp chí thời thượng.
Đi vào studio chân chính, Thế Vân phát hiện nó nhỏ hơn trong tưởng tượng của cô, người đứng đằng sau máy ảnh ấn nút chụp liên tiếp chính là Tử Mặc. Từ trước tới nay cô chưa từng thấy Tử Mặc như vậy, cô ấy không chút do dự chỉ thị người mẫu dưới đèn pha tạo dáng đủ kiểu, trò chuyện với người mẫu, thậm chí nói đùa chút ít —— Tử Mặc thế này, như là có được vầng sáng quanh người.
Cô đứng ở một góc lẳng lặng nhìn Tử Mặc, cho đến khi buổi chụp ảnh kết thúc.
“Ồ,” Tử Mặc vừa dọn dẹp vừa chào hỏi, “Cậu tới khi nào vậy?”
“Mới đây thôi.” Thế Vân mỉm cười đi qua.
“Ờ, tớ sắp xong rồi.” Lúc này Tử Mặc trở về cô gái chất phác kia, tựa như vầng sáng vừa rồi đã tan biến mất.
Thế Vân gật đầu, không khỏi hâm mộ một Tử Mặc như vậy, có phải chỉ khi một người làm chuyện mình thích thì mới có thể phát ra ánh sáng như vậy không?
Các cô đến một nhà hàng buffet gần đó rất đông người, tối thứ sáu khách khứa rất nhiều, Thế Vân nghĩ đến phải đợi chỗ, không ngờ Tử Mặc nói Hạng Tự và Hạng Phong đã tới rồi.
“Cậu không phải lại muốn làm mối cho tớ với anh ấy nữa chứ…” Thế Vân ngại ngùng, do dự không biết nên vào hay không.
Tử Mặc vội vàng lắc đầu, cười nói: “Hạng Phong đã nói với tớ, hai người không có khả năng…”
“Thế tại sao cậu còn gọi anh ấy đến…”
“À,” trên khuôn mặt tươi tắn chất phác kia có biểu cảm gian xảo, “Là bởi vì bữa này là do Hạng Phong mời khách, không đến thì uổng.”
“…” Thế Vân cười khổ, đôi khi cô không hiểu trong đầu óc Tử Mặc rốt cuộc chứa đựng gì. Nhưng cô không cảm thấy ngại, coi mình là một em gái hoặc là độc giả đi ăn cơm chùa thôi.
Nhưng khi nghĩ đến độc giả, cô lại do dự nữa, ngộ nhỡ Hạng Phong hỏi chuyện sách, cô nên trả lời thế nào đây? Nếu nói thẳng còn chưa đọc thì hình như rất có lỗi với anh, nhưng cô không thể nói dối là đã đọc rồi, dù trả lời thế nào cũng sẽ xấu hổ.
“Đi thôi.” Tử Mặc không nói gì kéo cô vào, hơn nữa nhanh chóng tìm được hai anh em Hạng Tự và Hạng Phong trong đám đông.
“May quá,” Hạng Phong tỏ vẻ gặp may nói với Tử Mặc, “Em chỉ dẫn một người tới, nếu không anh đoán chừng cuối Tháng này anh không còn tiền ăn cơm.”
“Sao lại thế được,” Tử Mặc ngồi xuống bên cạnh Hạng Tự, ra hiệu Thế Vân ngồi đối diện, “Lần này chúng ta chúc mừng sách anh bán chạy, thế thì chắc là nhận được nhiều tiền nhuận bút rồi.”
Hạng Phong cười khổ, Thế Vân ngồi đối diện bên cạnh nói: “Cậu đó lần nào biết tớ mời khách cũng sẽ không khách sáo mà ‘công phu sư tử ngoạm*’.”
(*) chặt giá, đưa ra giá cắt cổ.
“Bởi vì cậu ấy vốn gọi là ‘sư tử’ mà.” Hạng Tự mỉm cười nhắc nhở.
“Ồ,” Hạng Phong bĩu môi bất đắc dĩ, nhìn Tử Mặc, “Em thật là không phụ danh tiếng.”
Trên khuôn mặt chất phác của Tử Mặc lộ ra nụ cười thật thà, Hạng Tự trông thấy nhịn không được mà vươn tay véo hai má cô, nói: “Khuôn mặt tươi cười của cậu nhìn qua rất đáng ghét.”
Sau khi bốn người thay phiên nhau lấy món ăn xong thì cùng nâng lên ly rượu ở trên bàn đầy thức ăn.
“Chúc mừng sách mới của Hạng Phong tiên sinh bán chạy!” Tử Mặc hưng phấn nói.
“Đó không phải sách mới…” Hạng Phong sờ mũi, sửa lại.
“Không sao, trọng điểm em muốn nói là, hy vọng sau này có càng nhiều cơ hội chúc mừng sách bán chạy, xin hết.”
Ba người còn lại bật cười nhìn Tử Mặc, sau đó mọi người bắt đầu cụng ly, tất cả đều uống cạn, bắt đầu chuyển sang tấn công thức ăn ngon trước mặt.
“Nhưng anh à,” Hạng Tự nói, “Em đã sớm biết quyển sách này của anh sẽ bán chạy.”
“?”
“Bởi vì chỉ có quyển này em đọc từ đầu đến cuối mà không buồn ngủ, lúc ấy em nghĩ rằng ‘quyển này thế nào cũng bán chạy cho xem’.”
Thế Vân và Tử Mặc cùng cười ha ha, chỉ có Hạng Phong như là bị đả kích mà nhìn cậu em trai: “Chẳng lẽ mấy quyển khác của anh đều khiến em buồn ngủ lắm sao, anh viết tiểu thuyết trinh thám chứ không phải sách triết học!”
“Không gạt anh đâu, mỗi lần em ra ngoài thi đấu đều phải mang theo sách của anh.” Hạng Tự tỏ vẻ thành khẩn.
“?”
“Bình thường tới khách sạn rồi, chuyện đầu tiên là lấy sách ra đặt ở đầu giường.”