Quyển 1 - Chương 19

Nơi Tống Thành và A Ma Tử đứng là bên trong lùm cây, chỗ đó ít khi có người đặt chân tới, mặt đất xung quanh đều là bùn lầy do lá rụng chồng chất tạo thành. Sống lưng hai người đều thẳng tắp, còn tay... dường như tay cũng luôn rũ thẳng ở hai bên hông.

Thoáng nhìn một chút, Lý Tú chỉ có thể nhìn thấy quai hàm của hai người đó căng phồng, như thể đang nhai thứ gì.

Cậu cứ cảm thấy đấy cũng không phải là tư thế đang hút thuốc.

Ý nghĩ này thoáng lướt qua đáy lòng Lý Tú, nhưng cậu cũng không nghĩ quá nhiều, vì rất nhanh đã có chuyện khác chiếm cứ sự chú ý của cậu.

Cậu thở hồng hộc bước vào phòng học, còn năm phút nữa là đến giờ.

“Sao cậu lại tới đây? Tớ nghe thầy giáo nói cậu thấy khó chịu trong người nên đã xin nghỉ rồi mà?”

Bạn nữ ngồi cùng bàn nhìn thấy Lý Tú xuất hiện trong phòng học thì có chút kinh ngạc.

Lý Tú ngẫm nghĩ, đoán rằng chắc do Phương Kiền An đã nói gì đó nên chuyện cậu vắng học đã được bỏ qua một cách nhẹ nhàng.

Vào thời điểm thế này mà tên ông trời con đó vẫn còn chu đáo nghĩ đến mình?

Đầu óc cậu ấy hỏng rồi hay lại thầm nghĩ ra ý xấu gì đó?

Lý Tú nhớ đến hành vi quỷ dị nào đó của Phương Kiền An vào hôm nay, cảm thấy mờ mịt vô cùng.

“Tớ thấy đỡ hơn chút, nên vẫn đến đây học.”

Mà trên thực tế Lý Tú chỉ run lông mi, nhỏ giọng trả lời một câu mà chẳng giải thích gì khác.

Cậu ngồi vào chỗ ngồi, đang định cầm cuốn sách giáo khoa lên thì hơi khựng người.

Cặp sách của cậu bị người ta đυ.ng vào.

Sau khi trải qua quá nhiều lần bị lừa, hiện giờ Lý Tú cực kỳ mẫn cảm với những món đồ mình đặt trong phòng học, phát hiện vị trí kéo khóa của chiếc cặp không đúng, thoáng chốc cả người cậu bắt đầu căng thẳng.

Cậu ngừng thở, mở chiếc cặp ra một cách cẩn thận.

Vốn tưởng rằng bên trong sẽ bị người ta ác ý thảy đinh hay rác rưởi hay sách giáo khoa đã bị xé nát gì đó, nhưng sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, cậu kinh ngạc phát hiện mấy món đồ vẫn ổn, chỉ có gạo sống anh trai ăn còn thừa là không thấy.

Ngón tay cầm cặp của Lý Tú chợt trắng bệch.

“Lý Tú, có sao không đấy?”

Bạn nữ ngồi cùng bàn kỳ thật vẫn luôn cố ý vô tình quan sát Lý Tú, thấy sắc mặt cậu không tốt lắm thì vội vàng thò người qua hỏi.

Lý Tú hít sâu một hơi, để bản thân gượng cười được đôi chút.

“Không sao.” Cậu nói.

Chỉ là một túi gạo sống vốn đã định vứt đi mà thôi...

Dẫu có biến mất, thì cũng chẳng có gì đâu nhỉ?

Thế nhưng, nào có ai lại đi ăn cắp một túi gạo sống trộn với tro nhang bao giờ?

*

Trong rừng cây nhỏ -

“Hêy, hai người các cậu đang làm gì đó?”

Khi nhìn thấy Tống Thành và A Ma Tử, chủ nhiệm ban tuần tra trong trường cũng nghĩ y như Lý Tú, cảm thấy chắc là hai cậu học sinh này trốn trong rừng cây hút thuốc.

Điều này khiến ông ta nổi giận đùng đùng.

“Đây là chỗ nào? Nếu các cậu hút thuốc thì hút ở đây được à? Không sợ hỏa hoạn -”

Ông ta vội vã vọt qua kéo bả vai của hai cậu học sinh đó lại.

Nhưng lúc đối phương xoay người lại, chủ nhiệm ban cơ bản không hề tìm thấy tàn thuốc.

“Khụ khụ...”

“Khụ...”

Ngược lại hai cậu học sinh bị ông ta bắt được lại bắt đầu ho khan dữ dội.

Vừa ho vừa phun ra một số hạt nhỏ màu trắng pha lẫn với nước bọt.

Qua một hồi lâu, hai cậu học sinh đó mới như thể sực tỉnh khỏi giấc mộng, vừa che miệng vừa hoảng loạn nhìn về phía chủ nhiệm ban.

“Các cậu đang làm gì vậy?!”

Chủ nhiệm ban lại hỏi lần nữa.

“Em, chúng em, không... em không biết...”

“Em đang... đang...”

Sự mờ mịt và vô thố trên mặt hai cậu ta trông y chang nhau, miệng vẫn nói hàm hồ, lúc nói chuyện vẫn có thể nhìn thấy chút gì đó trắng trắng vẫn còn trong miệng.

Chủ nhiệm niên cấp nghĩ tới mấy hạt nhỏ vừa rồi, điểm nghi ngờ trong lòng lan tràn. Ông ta đang định bảo hai người nhổ thứ trong miệng ra thì lại nhìn thấy sắc mặt của họ bỗng dưng nhăn nhó, đột nhiên che miệng lại, cúi gập người xuống.

“Đau quá...”

“Ọe...”

Cùng với tiếng rêи ɾỉ thống khổ, hai người họ nôn ọe đầy ra đất.

Chủ nhiệm ban cũng không thể may mắn thoát khỏi, trên giày và quần đều ướt đẫm loại chất lỏng ấm áp hôi chua. Ông ta hét thảm một tiếng, thất tha thất thểu lùi về sau hai nước, suýt nữa trượt chân ra lùm cây ở phía sau.

Bởi vì chuyện này, một lúc lâu sau chủ nhiệm ban mới bất giác cảm thấy điều không ổn.

Tại sao bãi nôn trên chân ông ta lại có nhiều điểm trắng lúc nhúc đang ngọ nguậy?