Chương 51

Mạnh Phi nhìn cậu ta, “À” một tiếng, không nói lời nào.

“Nhưng không có chìa khóa, không thể sửa được.” Thượng Đông nói tiếp.

“Uh”

“Có điều cuối cùng cũng sửa xong. Đêm nay có thể ngủ ngon.” Thượng Đông rất vui vẻ.

Mạnh Phi không lên tiếng. Anh biết rõ đêm qua Thượng Đông lăn qua lăn lại tới nửa đêm cũng chưa ngủ, thật sự rất lo lắng cho cô.

Đêm hôm đó, Thượng Đông và Mạnh Phi đều yên tâm đi vào giấc mộng. Bọn họ sao có thể ngờ tới, đêm mai so với đêm hôm qua càng khó ngủ.

Chạng vạng tối hôm sau, tại nhà kiến trúc, Thượng Đông xa xa nhìn thấy trên trán Hinh Vũ dán môt miếng băng gạt lớn. Lập tức chạy tới hỏi, “Đầu em bị sao vậy?”

“À, sáng sớm em chạy xe ngã một phát.”

Thượng Đông trợn to hai mắt, “Làm sao ngã?” Phanh không ăn rất lâu mà không ngã, vừa sửa lại phanh ngược lại bị ngã?

“Không biết tối hôm qua ai sửa phanh cho em, cũng không nói một tiếng. Ngày hôm nay em bóp phanh quá mạnh, đυ.ng vào cái cây.”

Nhớ lại sáng nay, bây giờ Hinh Vũ vẫn còn sợ. Lúc ấy cô từ phía Đông trường trở về phía Tây, từ sườn dốc cẩn thận lao xuống. Gần đến ngã tư vườn Tuổi Trẻ, trước mặt đột nhiên có một cái xe đạp đi ngang qua. Cô liều mạng bóp phanh, nhưng tuyệt đối không ngờ xe của cô đột nhiên dừng lại. Người cô thiếu chút nữa bay lên không tung ra ngoài. Dưới sự hoảng sợ, mất thăng bằng, xe đâm vào cây ngô đồng, người cũng đập vào, đầu đập vào u một cục.

Thượng Đông mặt trở nên trắng bệch. Chết tiệt! “Em có bị thương không?”

“Cũng may, không va vào ai. Em chỉ đâm vào cây ven đường.” Không đâm vào người ta thật đúng là may mắn.

Hinh Vũ không biết vì sao sắc mặt Thượng Đông khó coi như vậy, sợ anh lo lắng, nhanh nói thêm một câu, “Trên trán chỉ hơi trầy da.” Sau đó cô vừa cười vừa nói, “Hiện tại phanh sửa rồi. Rất an toàn. Anh không cần lo lắng.”

Thượng Đông vội vã tạm biệt. Anh ta muốn lập tức tìm một nơi tự tát vào mặt mình.

Buổi tối trở lại phòng ngủ, vốn không muốn nói. Nhưng sau khi tắt đèn, nhịn không được than thở, mắng mình, “Tớ là con heo.”

Trước đây thường nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Thượng Đông, gần đây không biết vì sao lại như thế? Triết Bình quan tâm, “Có chuyện gì không vui sao? Nói ra, để mọi người trêu chọc một chút.”

Nếu là bình thường, Thượng Đông nhất định sẽ phản kích. Hiện tại, anh chỉ thở dài, “Ngày hôm nay tớ hại Hinh Vũ bị thương.”

Trong phòng lập tức yên tĩnh lại. Sau đó vang lên giọng nói khác thường của Mạnh Phi, “Cô ấy bị thương?”

“Ừ.” Thượng Đông còn đang đắm chìm trong nỗi buồn và chán nản, không chú ý đến.

“Vì sao bị thương? Vết thương thế nào rồi?” Giọng nói Mạnh Phi có chút nôn nóng.

“Tớ sửa phanh không nói cho cô ấy biết. Cô ấy từ sườn dốc tránh chiếc xe nên bóp phanh thật mạnh, cả người đập vào cây, đầu bị thương.”

“Cái gì!” Giọng nói Mạnh Phi rất cao, trong đêm nên đặc biệt lớn. Triết Bình và Văn Kiệt đều thấy khó hiểu, Mạnh Phi luôn hờ hững lạnh nhạt, sao lúc này lại kích động như thế?

Thượng Đông căn bản không tin Hinh Vũ chỉ bị trầy một ít da. Chỉ hơi trầy da, thì bôi ít thuốc tím là được, sao phải dùng miếng gạt lớn băng lại như thế?

“Tớ tìm chỗ nào đâm chết mình cho rồi.” Thượng Đông vẫn còn đang hối hận.

Triết Bình và Văn Kiệt lúc này mới biết chuyện Thượng Đông lén lút sửa phanh giúp Hinh Vũ.

“Cậu bé, cậu muốn làm chuyện tốt có thể không để lại tên, nhưng nên lưu lại một tiếng nói là sửa phanh xong rồi hay là gì đó. Cậu làm như vậy rất nguy hiểm.” Triết Bình nghĩ mà thấy buồn cười. Nhưng, hiện tại một chút cũng cười không ra.

“Tớ làm sao biết chuyện này lại xảy ra?” Thượng Đông hối hận muốn chết. Anh căn dặn Triết Bình, “Cậu đừng nói cho Nhược Thanh.”

“Hinh Vũ mà biết cũng không trách cậu. Cô ấy sẽ cảm ơn cậu.” Triết Bình an ủi cậu ta.

“Tớ biết. Tớ làm sao còn mặt mũi để cô ấy cảm ơn?” Thượng Đông thật sự khó chịu, “Vết thương ở trên trán, không biết có để lại sẹo không.”

“Không thể nào, sao lại nghiêm trọng như vậy?”

“Không biết, dán băng gạc, không nhìn thấy. Haizzz.” Thượng Đông thở dài, mấy người trong phòng đều có thể nghe được.

Mọi người liên mồm thảo luận, nói rất nhiều. Chủ yếu là Thượng Đông hối hận khó chịu, Triết Bình Văn Kiệt khuyên bảo an ủi, Mạnh Phi cái gì cũng không nói.

Sau trận thi đấu bóng đá lần trước, anh (Mạnh Phi) bắt đầu nghĩ lại. Ngoại trừ đi học, gần như tất cả thời gian đều ở trong phòng ngủ vẽ tranh. Rất lâu không gặp cô. Lúc đầu nghĩ như thế là may mắn, có thể kịp thời thu tâm lại. Nhưng không nghĩ tới, khi nghe cô bị thương, tim anh lại nhói đau như thế.

Đêm đó sau khi nói chuyện xong, hai người phòng 205 thì ngủ. Còn hai người khác mở mắt đến hơn nửa đêm. Một thì trằn trọc, một thì yên tĩnh không tiếng động.

Sáng ngày hôm sau, Thượng Đông hiếm thấy nghỉ tiết học thứ nhất, đi bưu điện Dụ Gia Sơn gọi điện thoại.