Chương 50

Vào đại học H không lâu, Hinh Vũ nói với người nhà, cô muốn có một chiếc xe đạp. Vì trường học thực sự quá lớn, lớp học nằm ở phía Tây, từ ký túc xá đến lớp mất mười đến hai mươi phút. Nếu muốn đi phía Đông của trường, hoặc đến thư viện giữa trung tâm trường, nhà sách, cửa hàng, ngân hàng, bưu điện gì đấy, mất rất nhiều thời gian. Có xe đạp sẽ tiết kiệm nhiều thời gian hơn.

Đương nhiên cả nhà đều ủng hộ. Mẹ dặn dò nói đi xe nhất định phải cẩn thận.

Hinh Vũ nói không có việc gì, mẹ cũng biết, trường không cho phép xe ở bên ngoài tùy ý ra vào, hầu như trong sân trường không thấy xe ô tô, rất an toàn.

Vì vậy, Hinh Vũ gia nhập vào đội quân đạp xe hùng mạnh.

Cô rất nhanh biết, đạp xe trong trường, cũng không an toàn.

Đại học H dựa vào Dụ Gia Sơn xanh tươi u nhã tĩnh mịch. Cây trong trường xanh um tùm, bãi cỏ xanh biếc, cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ. Duy nhất khiến cho mọi người rầu rĩ là đường trong trường rất dốc.

Trong sân trường đa số là con đường bằng phẳng, nhưng có rất nhiều đường dốc. Dốc nhiều dốc ít, đi bộ không nhận ra, đi xe đạp sẽ vô cùng rõ ràng.

Vào thời điểm quan trọng, xe không xảy ra vấn đề gì lớn, chỉ là phanh xe càng ngày càng không ăn. Cũng may đường bằng chiếm đa số, Hinh Vũ đi xe cũng không nhanh. Thỉnh thoảng xuống đường dốc, cô đều rất cẩn thận, hai tay chuẩn bị bóp phanh bất cứ lúc nào. Phanh xe không ăn, bóp hết mức vẫn còn phanh được một ít. Ngoài ra, để an toàn, cô chỉ đi xe đạp vào ban ngày, buổi tối đi bộ.

Ngày đó, Hinh Vũ đi xe từ cửa hàng dọc trên Dụ Gia Sơn lao xuống. Đây gần như là đoạn đường dốc dài nhất trong trường. Rất nhanh đi tới chân dốc, thấy Thượng Đông đi tới. “Này, Thượng Đông.” Cô chỉ kịp nói câu này, xe đã chạy qua. Cô biết cho dù bóp phanh, xe cũng chạy qua rất xa, dứt khoát không bóp.

Buổi tối, đi thư viện. Sau khi trở về phòng, nghe Nhược Thanh nói Thượng Đông đi đến lớp tìm cô. Không biết có chuyện gì.

Tiết cuối cùng vào sáng thứ hai, giáo viên không để ý đến quần chúng xúc động phẫn nộ, kéo dài thêm ba phút.

Ba phút khác biệt rất lớn. Hinh Vũ định đi căn tin trễ một chút. Không ngờ trong căn tin nhìn thấy Thượng Đông. Một mình anh ta, ngồi ở đó, trước mặt để một cái bát không. Thấy cô đi vào căn tin, liền đứng lên,

“Này, Thượng Đông.”

Thượng Đông nhìn cô, cười một cái, gật đầu.

Hinh Vũ thấy anh ta có chuyện muốn nói, vì thế trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Hôm qua nhìn thấy em đi xe đạp…”

“Ah, nếu như không phải đang xuống dốc, em nhất định xuống chào anh.” Hinh Vũ nhanh chóng giải thích.

Vẻ mặt Thượng Đông vô cùng ngạc nhiên.

“Xe của em phanh không ăn, nên xuống dốc không thể nào dừng lại, chỉ có thể lao xuống.”

Thượng Đông cau mày, " Vậy nên mang đi sửa."

“Phanh xe chỉ hơi không ăn, thứ khác đều tốt.” Hinh Vũ nhìn Thượng Đông càng ngày càng nhíu chặt lông mày, nói nhanh một câu, “Phanh xe vẫn có ăn một chút. Em rất cẩn thận. Buổi tối không đi xe. Đã một thời gian rồi, không có gì xảy ra.”

“Nhưng quá nguy hiểm.” Thượng Đông thấy cô không để ý có chút tức giận.

Hinh Vũ chưa từng thấy Thượng Đông nghiêm túc như thế, biết anh lo lắng cho cô, vì thế nói: “Chờ qua giữa kỳ, nộp bài tập lớn, em sẽ đi sửa.” Sau đó nhoẻn miệng cười, “Cảm ơn anh, Thượng Đông.”

Thượng Đông không thể nói thêm nữa, chỉ có thể nói: “Em cẩn thận một chút.” Sau đó tạm biệt rồi rời khỏi.

Trở lại phòng ký túc, lớn tiếng phàn nàn, “Không nghĩ đến, lá gan cô ấy lớn như vậy.”

Mất nửa ngày, tất cả mọi người trong phòng, mới hiểu rõ: Nhậm Hinh Vũ ấy, đi xe không có phanh, còn trực tiếp lao xuống dốc.

“Hôm qua cô ấy từ trước cửa hàng lao xuống, gọi tớ, tớ mới biết là cô ấy. Xe đi rất nhanh, chớp mắt liền đi qua. Vừa rồi cô ấy còn nói muốn chạy một thời gian nữa, chờ qua giữa kỳ nộp bài tập lớn rồi mới đi sửa.”

Mọi người đều biết, phải chờ qua mấy tuần nữa.

Triết Bình và Văn Kiệt lên tiếng hùa theo, nếu để như vậy thì rất nguy hiểm. Mạnh Phi một câu cũng không nói.

Thượng Đông đột nhiên ý thức được hôm nay Mạnh Phi đặc biệt yên lặng, vì thế hỏi cậu ta: “Cậu làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

“Không có gì. Tớ khỏe.” Cô sao không biết chăm sóc bản thân, thật khiến người ta tức giận. Nhưng, anh (Mạnh Phi) có thể nói gì?

Nhìn trên mặt Mạnh Phi có chút cô đơn và bất đắc dĩ, Thượng Đông không biết có phải là bởi vì chân đau hay không. Cậu ấy đau chân cũng chưa bao giờ nói ra.

Sau bữa cơm chiều ngày đó, Thượng Đông đi mượn dụng cụ. Đi xung quanh hỏi, có một sư đệ ở khoa kiến trúc Thổ Mộc mượn cái tua vít, kìm và cờ lê.

Hơn 7h anh đi ra ngoài, gần 10h tay dính đầy nhớt đen trở về. Trên quần áo cũng có mấy chỗ đen.

Anh vừa vào nói với Mạnh Phi đang ngồi vẽ: “Trong nhà để xe có mấy nghìn chiếc xe, hơn một tiếng mới tìm ra.”