Mỗi lần vừa nghe tới Giang Nam, trong đầu của cô lập tức nhớ tới cầu nhỏ nước chảy, tường trắng ngói xanh, sương mù mờ mịt, mưa bụi mông lung. Có lúc cô nhịn không được nghĩ, nếu như con người thật sự có kiếp trước, cô đúng là thiếu nữ Giang Nam, nếu không tại sao đối với Giang Nam cô lại si mê như thế?
Mà cái bức tranh trước mặt này, rõ ràng là vùng sông nước Giang Nam trong mộng của cô. Hinh Vũ ảo mộng một lòng mà mất phương hướng trong bức tranh.
Cô cảm giác mình dường như đang đặt mình ở Giang Nam. Đi qua phòng ốc cổ xưa, đạp vào cầu đá rêu phong trơn trượt. Cảm thụ gió mát nhẹ nhàng, đắm chìm trong mưa phùn mờ mịt. Nhìn khói bếp bụi đen, nghe nước chảy ồn ào. Hít thở mùi ẩm ướt, cảm thụ vùng sông nước mềm mại. Trái tim mãn nguyện ôm ấp tình cảm tự nhiên sinh ra.
Hinh Vũ từ nhỏ ưa thích vẽ. Yêu nhất là lối vẽ thủy mặc biểu đạt dứt khoát suy nghĩ trong lòng. Thủy mặc là nội tâm tinh thần, là thổ lộ tình cảm, là thoải mái nhất. Bản thân nó có linh hồn. Đồng thời, nó cũng là một loại rất khó bắt chước, phải là nhân tài có năng lực rất cao mới có thể vẽ.
Hinh Vũ xem bức tranh kỹ lưỡng hơn. Hình ảnh cao thấp, khoảng cách xa gần, mức độ phân tán tinh tế, bố cục thích hợp, sử dụng bút điêu luyện lưu loát tự nhiên, cảnh vật xử lý tinh tế tỉ mỉ khéo léo, rất có khí thế xuất sắc của người nổi tiếng. Cả bức tranh tinh thần hình dáng gồm nhiều mặt, trừu tượng ngắn gọn súc tích, thanh tịnh và đẹp đẽ không màng danh lợi, quan điểm nghệ thuật tĩnh mịch.
Trong đầu của cô thoáng hiện bút pháp nổi tiếng "Lục pháp" của Tạ Hách – khí vận sinh động, sử dụng bút có cốt pháp, từ vật ứng ra hình, tùy loại màu sắc, sắp đặt vị trí, thay đổi theo mẫu truyền lại. Cô không thể tin tưởng một sinh viên năm ba lại có thể hiểu rõ và nắm vững "Lục pháp" tới mức nhuần nhuyễn như vậy. Hơn nữa linh hồn trời đất bên trong bức tranh đạt tới cảnh giới tĩnh tâm ý vị sâu sắc. Cô bội phục rạp đầu xuống đất đối với họa sĩ này.
Đồng thời cô còn phát hiện, khắp nơi bên trong bức tranh đều lộ ra cấu trúc đơn thuần, miêu tả hờ hững, dùng bút trầm ổn, điềm đạm thú vị tao nhã. Đẳng cấp của bức tranh chính là phẩm chất con người. Phẩm chất con người cao, ý vị cao, bức tranh mới có thể đạt cảnh giới cao, phong cách cao. Đây chính là tranh như người. Người vẽ tranh này hướng về trầm tĩnh hư không tinh khiết trầm ổn tao nhã. Hắn vẽ tranh lúc trái tim yên lặng ung dung, biểu lộ không bỏ sót ở bên trong bức tranh. Giờ phút này Hinh Vũ không chỉ hâm mộ hắn có bản lĩnh hội họa mà càng kính trọng ngưỡng mộ trình độ vẽ của hắn.
Cô chú ý tới góc dưới bên phải bức tranh có chữ nhỏ ghi thơ. Nhìn sát vào cẩn thận phân biêt, hóa ra là " Tâm hệ Yên Vũ Giang Nam, mộng hiễu bích ngọc thủy hương". Cách viết thảo một mạch liên tục, mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, hoàn toàn tự nhiên, phóng khoáng xinh đẹp. Quả nhiên là thơ tranh hợp nhau lại càng thêm hay.
Thơ rất hay, tranh rất đẹp. Đúng là tình thơ ý họa. Dưới bài thơ là chữ kí rồng bay phượng múa - Hà Mạnh Phi. Bức tranh có tên --《 Giang Nam 》.Hinh Vũ trong lòng ủng hộ nhiệt liệt: hay cho Yên Vũ Giang Nam, hay cho cầu nhỏ nước chảy căn nhà, hay cho cái tên Hà Mạnh Phi.
Cái bức tranh này dường như có một loại ma lực thần kỳ là cho người ta mê say. Hinh Vũ cảm thấy mình cũng bị thủy mặc phủ lên, tâm tình yên ổn. Cô tĩnh tâm cảm thụ cái cảm giác tươi mát tinh khiêt, lĩnh hội cái ấm áp, thanh cao, thong thả. Trời đất yên tĩnh, thời gian ngừng trôi. Chính thức cảm thụ cảnh giới "Tâm thanh thủy hiện nguyệt, ý định thiên vô vân". Cô kinh ngạc vui mừng đến nỗi thân thể khẽ run, rung động đến mức không nói nên lời, yên lặng yên lặng không nói một câu.
"Cậu làm sao mà chỉ xem một bức tranh này?" Nhược Thanh đi tới hỏi.
Hinh Vũ phục hồi lại tinh thần," Cậu mau xem bức tranh này" cô hưng phấn túm lấy Nhược Thanh, chỉ cho cô ấy xem bức tranh trước mặt.
"Ah, cầu nhỏ nước chảy căn nhà. Cũng được"
"Chỉ là cũng được?" Hinh Vũ mở to hai mắt.
"Tranh này quá phóng khoáng, tớ thích cách vẽ tỉ mỉ" Nhược Thanh căn bản cũng không nhìn kỹ, càng chưa nói tới việc cảm nhận.
Hinh Vũ trong lòng có chút thất vọng. Giai Tuệ vừa lúc ở bên cạnh xem tranh. Hinh Vũ túm cô ấy kéo tới" Cậu xem bức tranh này"
"Uh, cũng không tệ lắm" Giai Tuệ tùy ý nói.
Hinh Vũ hết sức kinh ngạc. Giai Tuệ là con gái Giang Nam, cô ấy không nhìn ra ý cảnh điềm tĩnh lạnh nhạt trong tranh? Cô ấy không có cảm nhân được sự linh động thời gian không gian? Hinh Vũ vô cùng buồn bực, những cái này rõ ràng đều hiện rõ trên bức tranh. Cô còn tưởng rằng bất cứ kẻ nào xem bức tranh này đều có cảm giác giống cô, như tắm gió xuân mưa phùn, cảm thụ sự yên lặng êm ả.