Chương 4

Hinh Vũ theo danh sách mua một đống đồ đạc, các loại bản vẽ, các loại bút vẽ bản đồ, các loại công cụ, ôm đầy trong lòng. Cô vừa hướng cửa đi ra ngoài vừa cúi đầu xem đống đồ vừa mua.

Ra tới ngoài suýt nữa va chạm vào một người phía trước. Khi cô cảm giác được phía trước có người vội vàng dừng chân lại. Ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời, ánh mắt trong veo sâu sắc.

Đôi mắt kia sâu không thấy đáy, hấp dẫn khiến cho người ta khó có thể kháng cự. Hinh Vũ cảm thấy mình bị sa vào trong cảm giác đó.Thời gian lúc này như dừng lại. Hinh Vũ nghe được tim mình nhảy lên đập thình thịch...Sau đó, đồ vật trên tay cô rơi rầm rầm đầy trên mặt đất.

Cô vẫn chưa va chạm vào anh. Bọn họ rõ ràng còn cách nhau khoảng hai ba mươi cm. Thế mà sao đồ đạc lại rơi đầy đất? Hinh Vũ có phần buồn bực. Đời này sao lại xảy ra việc thế này. Anh sẽ không nghĩ là cô mê trai chứ? Ôi, đôi mắt mở lớn, đoán chừng anh đã thấy rồi.

Hinh Vũ bối rối ngồi xổm xuống nhặt đồ rơi trên mặt đất. Khóe mắt lướt qua nhìn thấy một cái gậy chống kim loại màu đen, đôi giày da màu đen sáng bóng, quần tây màu đen phẳng phiu, thẳng thớm.

Cô nhặt đồ rơi rải rác lên, rối loạn mà bê lấy. Trên đỉnh đầu có tiếng nói "thực xin lỗi". Giọng nói dịu dàng ấm áp trong trẻo. Ngẩng đầu, nhìn anh một cái mới phát hiện anh không chỉ có đôi mắt sâu sắc mà còn có sống mũi cao thẳng, làn da sáng bóng, anh tuấn lạ thường. Hinh Vũ nhìn không rời mắt.

Tay phải anh nắm gậy chống, ngọc thụ lâm phong, khí định thần nhàn đứng ở nơi đó. Trầm tĩnh cao quý, có một loại ưu nhã không hiểu nổi.

Trên đời này sao có người nam nhân đẹp như vậy? Hơn nữa khí độ bất phàm, phong nhã vượt trội?

Hinh Vũ gật đầu loạn xạ, vội vàng rời đi.

Hehe, nam chính lên sàn rồi :*



Năm 92 đồng chí Tiểu Bình đi tuần tra phía Nam nói chuyện, đưa ra phát triển người có tài mới là đạo lý đúng đắn. Muốn nhanh hơn thì cải cách khai mở tiến độ, tập trung tinh thần và thể lực xây dựng kinh tế để đi lên." Bất kể mèo đen mèo trắng, cứ bắt được chuột thì là mèo giỏi" trở thành lời nói được lưu hành nhất trên phố. Khi đó, các nơi trong cả nước đều dấy lên trào lưu xây dựng, công trình dân dụng, công trình công nghiệp, công trình thương vụ, công trình công cộng thành phố.... Các loại nhà chung cư bán và cho thuê đều nhất loạt được khởi công.

Cùng năm nhất, đại học H khoa kiến trúc, khoa công trình thổ mộc cùng thiết kế kiến trúc, viện nghiên cứu liên hợp thành lập học viện kiến trúc công trình. Giáo sư Chung Bác Thành chủ nhiệm khoa kiến trúc đảm nhiệm chức vụ viện trưởng đầu tiên.

Về sau, học viện thành lập mở ra không ít truyền thống mới. Trong đó, hạng nhất chính là tác phẩm triển lãm của sinh viên năm ba khoa kiến trúc.

Mùa thu hàng năm sau khi khai giảng một thời gian, các sinh viên năm ba khoa kiến trúc sẽ tự mình chọn lựa lấy ra tác phẩm tâm đắc nhất hoặc yêu thích nhất để tham gia triển lãm. Tác phẩm có thể là do bọn họ vẽ ----- phác họa, màu nước, màu bột, thủy mặc, sơn dầu, cũng có thể là thủ công, điêu khắc. Tác phẩm đạt giải được đưa vào thư viện – hoặc được trưng ở đại sảnh Dật Phu Quán*.

* Nơi trưng bày các tác phẩm kiến trúc nổi tiếng

Huấn luyện quân sự kết thúc, Hinh Vũ liền cùng Nhược Thanh, Giai Tuệ đi đến thư viện. Đến sảnh lớn, mọi người phân tán ra mọi chỗ, từng người xem tranh vẽ.

Hinh Vũ chậm rãi đi qua từng bức tranh được triển lãm. Mỗi bức theo đuổi quan niệm nghệ thuật khác nhau, có bức khí thế hào hùng, có bức thuần phác tự nhiên, có bức nhẹ nhàng phóng khoáng. So với các bậc thầy, những tác phẩm này vẫn còn lộ ra sự non nớt. Nhưng rất nhiều bức đã thể hiện ra nền tảng kỹ thuật hội họa tốt đẹp.

Hinh Vũ trong lòng âm thầm khâm phục các vị sư huynh, sư tỷ vừa mới lên năm 3 có thể đạt được thành tích đáng kiêu ngạo như vậy, đáng giá để chính mình học tập theo.

Đứng trước bức tranh thủy mặc Yên Vũ Giang Nam, ánh mắt cô không dời đi được nữa, bước chân đứng yên.

Người ta vẽ nước chảy qua cầu nhỏ, dù thế nào cũng đã xem hơn trăm bức tranh, kể cả cái bức tranh nổi tiếng 《 cố hương nhớ lại -- song kiều 》của Trần Dật Phi. Thế nhưng chưa từng có bức tranh nước chảy qua cầu nhỏ nào ảnh hưởng tới nàng như bức tranh trước mặt này.

Bức tranh vẽ nơi xa bầu trời bao la mù mịt, núi mờ ảo. Gần lại là cái cầu nhỏ loang lổ, róc rách nước chảy, phong cách cổ xưa. Toàn bộ hình ảnh thê lương bị che phủ trong mưa.

Hinh Vũ sinh ra trong mùa mưa, từ nhỏ đã thích nghe tiếng mưa xem mưa rơi, đối với bức tranh Yên Vũ Giang Nam rất mê mẩn. Chính cô cũng không biết, tâm lý phức tạp của người Giang Nam, khởi nguồn từ 《 Giang Nam hảo 》 tuyệt vời của Bạch Cư Dị, mang theo mong mỏi mở ra 《 Vũ Hạng 》của Đới Vọng Thư, hay vẫn là chìm đắm theo ngôn ngữ 《 Biên Thành 》 vùng sông nước của Thẩm Tòng Văn? Là truyền thuyết Bạch Xà Hứa Tiên không già hay là Lục Du đường uyển nghìn đời phiền muộn?