Chương 3

Ngày đó nói chuyện về gia đình mọi người. Cha mẹ Nhược Thanh công tác tại ngân hàng, có một chị gái hiện đang học đại học Z năm thứ ba. Cha mẹ Giai Tuệ làm bác sỹ, có một anh trai học nghiên cứu sinh tại đại học X.

Hinh Vũ nói:"Nhà tớ là bộ đội đấy, có hai anh trai đã tốt nghiệp trường quân đội, hiện đang ở bộ đội"

Mọi người rất ngạc nhiên:"Vũ Hán có bộ đội?"

"Đúng vậy". Ngày trước chỉ có quân đội Vũ Hán, mấy năm trước sát nhập với quân đội Quảng Châu. Nhưng Hinh Vũ vẫn có thói quen gọi quân đội Vũ Hán. Dù sao bọn họ cũng ở tại Vũ Hán.

"Bộ đội lớn không?"

"Lớn" Quân đội trang bị quy mô, sư đoàn bộ binh, lữ đoàn phòng không, sư đoàn pháo binh.... vân... vân... các loại. Hinh Vũ đương nhiên biết không ít nhưng cô sẽ không nói gì.

Đến phiên Thu Hồng, cô ấy chỉ lạnh nhạt mà nói một câu:"Trong nhà tớ ít người"

Mọi người đều là người thông minh, nghe vậy không hề hỏi han thêm. Mọi người cảm thấy nghi hoặc: Cha mẹ của cô ấy ly hôn? Có phải cô ấy không muốn nói bọn họ làm nghề gì?

Mấy lần Thu Hồng trả lời vấn đề riêng đếu ấp a ấp úng, hỏi một đằng trả lời một nẻo. Mọi người rất nhanh tôn trọng lựa chọn của cô ấy, không hỏi chuyện riêng của cô ấy nữa.

Mặt khác, ngoại trừ hai ngày đầu khai giảng cùng các cô ăn cơm, về sau Thu Hồng luôn cố ý lệch thời gian ăn cơm cùng các cô. Mất lần các cô gọi cô ấy, cô ấy nói các cô đi trước, xong rồi tìm lý do làm cho các cô cảm thấy không hiểu nổi.

Nhưng mọi người vẫn rất bội phục Thu Hồng. Nghị lực của cô ấy quá mức bình thường. Hàng ngày thức dậy sớm nhất, dành tất cả thời gian học tập tại trường học. Rõ ràng cô ấy vẽ đẹp hơn so với các cô.

Giữa năm 90, đại học chưa thống nhất hoặc mở rộng. Khi đó trọng điểm vẫn là trọng điểm. Cho nên học sinh của đại học H trọng điểm chính là thiên chi kiêu tử.

Trong trường đại học, điểm tuyển sinh hệ kiến trúc cao nhất trong mấy hệ. Bình thường, nữ sinh so với nam sinh càng chăm chỉ. Bốn người phòng 703 càng tích cực hướng về phía trước, hăm hở vươn lên.

Các cô tin tưởng, trẻ mà không cố gắng, già sẽ rất đau thương. Các cô cho rằng nhiệm vụ cần thiết của học trò là học tập. Bởi vậy, giờ học nhất định phải có mặt, bài tập nhất định phải làm, giáo viên nhất định phải tôn trọng...Chưa bao giờ phải nghĩ. Mười năm sau sinh viên thường hỏi câu" Hôm nay bài gì?" "Bài tập cho ta mượn chép một tý" "có điểm danh hay không?" Những câu này không có khả năng nghe được tại phòng 703.

Lúc học trung học, giáo viên chủ nhiệm đều nói, tiến vào đại học rất tốt, nhàn nhã nhẹ nhõm. Hinh Vũ giờ mới biết, bọn họ nói đại học không kể đến học khoa kiến trúc. Khoa khác, năm nhất chỉ có mấy môn học căn bản. Học khoa kiến trúc, năm nhất bắt đầu bài học chuyên ngành, đồng thời học cả môn học căn bản, không sót một môn nào. Chương trình học nặng nề, bài tập càng kinh người. Những thứ khác không nói, một ngày một bức phác họa bằng bút máy. Đã ai nghe nói đến chưa?

Kỳ thật mọi người đều đã chuẩn bị tư tưởng. Không có ai là bị ảo tưởng. Như thế nào không biết, người khoa khác học chính quy bốn năm, khoa kiến trúc học năm năm sẽ nói lên điều gì?

Bốn người phòng 703, mỗi ngày chỉ ở chỗ học, thư viện, căn tin cùng phòng ở ký túc xá đi về. Nhưng trong lòng, cảm thấy những việc này đều là khoảng thời gian tươi đẹp như xưa.

Năng lực thích ứng của sinh viên thực sự cao. Cho dù bạn học được nuông chiều từ nhỏ cũng đều sẽ nhanh thích ứng với căn tin trường học. Tuy mỗi ngày tiếng oán giận khắp nơi nhưng chưa từng nghe thấy có ai vì căn tin thức ăn không ngon mà không ăn cơm hoặc bỏ căn tin.

Hinh Vũ đối với căn tin đại học H thực không dám tâng bốc. Cháo rất ít thấy, cơm rất cứng. Món ăn mặn ít có thịt, thức ăn thường bị nát, ngẫu nhiên nhìn thấy sâu ở lá rau.

Mỗi lần Nhược Thanh lòng đầy căm phẫn, Hinh Vũ đều khích lệ cô ấy :" Được rồi. Đầu bếp làm nhiều đồ ăn cho nhiều người như vậy cũng không dễ dàng" Có khi còn an ủi cô ấy "Ít nhất khi mua cơm lấy đồ ăn đầu bếp đều rất vui vẻ”

Nhược Thanh không chút nào khách khí:" Bọn họ đối với nữ sinh xinh đẹp thì vui vẻ. Hơn nữa, bọn họ dựa vào mặt mũi người mua cơm, cho nên đương nhiên cậu cảm thấy không sao"

"Cậu đừng đoán mò" Hinh Vũ ngoài miệng phủ nhận nhưng trong lòng biết rõ Nhược Thanh nói đúng. Bao nhiêu lần, cô đều thấy mình nhiều đồ ăn trong bát hơn so với người khác.

Huấn luyện quân sự kết thúc, mọi người có hai ngày nghỉ ngơi. Hinh Vũ trở về thăm nhà.

Khi quay lại trường học, nhận được thời khóa biểu, theo danh sách đồ dùng của chương trình học thiết kế liền tự đi cửa hàng trong trường học mua sắm.

Phía đông cùng phía tây trường học là khu dạy học và khu ký túc xá. Phía nam cũng có mấy dãy dạy học và ký túc xá nhưng quy mô kém hơn so với phía đông và phía tây. Phía bắc là Dụ Gia Sơn. Tiệm sách, cửa hàng, bưu điện cùng ngân hàng các loại đều ở bên trong trường học. Đương nhiên, phía đông, phía tây đều có căn tin, nhà tắm, phòng lấy nước sôi cùng quầy bán quà vặt các loại.