Chương 37

“Buổi sáng ngày mai.”

“Chúc em đi đường thuận lợi.” Trên mặt Thượng Đông mang theo nụ cười, khiến người ta cảm thấy ấm áp.

“Cảm ơn, anh cũng vậy.” Hinh Vũ mỉm cười, “Cũng chúc anh nghỉ đông và tết âm lịch vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Thượng Đông nhìn chăm chú dung nhan như nước của cô, cố gắng đem nó khắc sâu trong lòng.

Mấy tuần cuối này, thi cuối kỳ cộng thêm vẽ bức tranh lớn, Hinh Vũ bận rộn đến chóng mặt. Lại kinh ngạc phát hiện, Mạnh Phi thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu cô. Cô muốn gặp anh, nói chuyện cùng anh. Nhưng biết tất cả mọi người đều bận, nên chỉ nhớ ở trong lòng. Hiện tại, lập tức phải về nhà, cô cực kỳ hy vọng, trước khi đi có thể nhìn anh một lần.

Cô không nhịn được hỏi Thượng Đông: “Phòng anh khi nào thì đi hết?” Thật ra, cô biết rõ, Triết Bình và Nhược Thanh xế chiều hôm nay đi. Rất nhiều người ở Lạc Nhất Cao cùng đi.

“Mạnh Phi và Văn Kiệt đã đi từ hôm qua. Triết Bình giống anh, chiều hôm nay đi.”

Thì ra anh đã đi rồi, ngay cả chào tạm biệt cũng không có. Trong lòng Hinh Vũ có chút thất vọng. Chợt tự nói với mình, mày cùng lắm chỉ là một đàn em trong phòng ngủ hữu nghị, anh về nhà đương nhiên không cần tạm biệt mày. Thật ra, ngoại trừ muốn nhìn anh một lần, chính mày cũng không có ý định chào tạm biệt bất kỳ ai? Lúc này, cũng là Thượng Đông đến tìm mày. Ngẫm lại Thượng Đông chu đáo như thế, trong lòng Hinh Vũ có chút cảm động. Thượng Đông thật là một người bạn rất tốt.

Nói là về nhà, nhưng thật ra là đi đến nhà mới ở Quảng Châu. Cuối năm trước cha được điều đến quân khu Quảng Châu, mẹ và anh hai cũng được điều qua. Còn anh cả đang ở quân ủy Bắc Kinh (Ủy ban quân sự). Hinh Vũ ở Vũ Hán đã không có nhà.

Lúc này trời đang rét đậm, nhưng ở Quảng Châu ấm áp như mùa xuân. Hinh Vũ lại không quen. Cô nhớ mùa đông ở Vũ Hán - gió lạnh lạnh thấu xương, tuyết rơi đầy trời.

Cô nói với anh hai và chị Nhiên Nhiên: “Em không thích bốn mùa đều như mùa xuân ở Quảng Châu. Em thích bốn mùa rõ ràng như ở Vũ Hán hơn.”

Anh hai nói: “Em cái đồ ngốc này. Đương nhiên Quảng Châu tốt hơn so với Vũ Hán. Em sẽ rất nhanh thích Quảng Châu.”

Vậy sao? Hinh Vũ không lên tiếng.

Chị Nhiên Nhiên nói: “Cũng không nhất định là như vậy.”

Anh hai hỏi: “Vì sao? Người nào chẳng biết Quảng Châu tốt hơn so với Vũ Hán?”

Chị Nhiên Nhiên trả lời: “Không phải mọi người nói tốt thì chắc chắn là tốt. Đối với vài người mà nói, mình thấy tốt, là chính mình ưa thích nhất.”

Hinh Vũ cảm thấy, ở điểm này, chị Nhiên Nhiên hiểu rõ cô hơn so với anh hai.

Chị Nhiên Nhiên tên là Đường Sở Nhiên, cũng là người Vũ Hán. Chị là bạn gái anh hai, trước kia là bạn học của anh hai ở trường Hoa Sư số 1. Anh hai khăng khăng ba năm cao trung bọn họ chỉ là bạn học, về sau lên đại học mới bắt đầu nói chuyện yêu đương.

Bọn họ ở cao trung yêu sớm hay không Hinh Vũ không biết, nhưng cô biết rõ Sở Nhiên đã rất lâu. Lòng dạ anh hai ở cao trung đều đặt trên người chị, đã từng nhiều lần mua chuộc Hinh Vũ giúp anh theo đuổi, còn nhiều lần dỗ dành Hinh Vũ đưa đồ tốt cho chị. Từ nhỏ Hinh Vũ đã cùng anh hai thân nhau, anh hai gấp rút đương nhiên nhất định phải giúp, hơn nữa giúp đến mệt chết đi được.

Mặc kệ thế nào, anh hai và chị Nhiên Nhiên ở cao trung không có ảnh hưởng đến việc học. Anh hai như ý nguyện thi đậu trường đại học quân đội G tốt nhất Trung Quốc, ngành thông tin kỹ thuật. Chị Nhiên Nhiên như ý thi đậu đại học B, ngành quản lý tài chính.

Hinh Vũ có hỏi qua, bọn họ chết cũng không thừa nhận, nhưng Hinh Vũ nhận định, bọn họ đã hẹn cùng nhau đi học ở Bắc Kinh.

Kỳ nghỉ đông năm thứ nhất đại học, anh hai từ Bắc Kinh trở về. Trong lúc vô tình Hinh Vũ nghe được anh và cha mẹ ở trong thư phòng nói chuyện. Hình như nghe được tên “Sở Nhiên”, còn có cha mẹ nói với anh hai: “Con còn nhỏ. Nhà chúng ta không giống người ta đặc biệt phải thận trọng.”

Sau mấy ngày nghỉ, cuộc nói chuyện này vẫn còn tiếp tục. Có lúc cha mẹ nói về con gái của chú này, bác kia, anh hai đều thờ ơ. Nghỉ hè năm thứ nhất đại học, Hinh Vũ đi qua thư phòng, từng nghe thấy anh hai ở bên trong lớn tiếng nói: “Con mặc kệ có gia cảnh hay không có gia cảnh. Con chính là thích cô ấy.”

Nghỉ đông năm thứ hai đại học, Hinh Vũ còn nghe được anh hai trong thư phòng không chịu đi nhà bác Lương chúc tết, hình như cha mẹ muốn anh đi gặp con gái bác Lương làm quen.

Cha mẹ hình như đang lo lắng cái gì đó. Hinh Vũ hỏi, bọn họ lại nói: “Con nít, không cần lo chuyện của người lớn.”

Nghỉ đông năm thứ ba đại học, anh hai rốt cục đưa Sở Nhiên về nhà. Khi đó Hinh Vũ học lớp 9, cô lập tức thích Sở Nhiên. Anh hai gọi chị là Nhiên Nhiên, cô liền gọi chị Nhiên Nhiên.