Chương 26

Vào những ngày cuối tuần, khi trong phòng không có ai, anh thường bật nhạc này lên. Càng nghe càng thích.

Nhưng hôm nay, không biết tại sao, nghe Ân Nhã, cảm xúc có chút suy sụp. Anh muốn tìm việc để làm. Vì thế ngồi xuống, bắt đầu vẽ.

Vẽ vài nét bút. Bây giờ, họ đi đến đâu rồi?

Lại vẽ vài nét bút. Đã đến Đông Hồ chưa?

Lắc lắc đầu, tập trung tinh thần tiếp tục vẽ. Bọn họ hiện tại đang làm gì? Đua xe, chèo thuyền, hay đi dạo? Thượng Đông có kể truyện cười không? Cô có phải hay không cười ha ha, lộ ra hàm răng trắng tinh, và má lúm đồng tiền tròn tròn?

Nhìn vào giấy vẽ. Ồ? Đây là cái gì? Tay lấy giấy vẽ vứt xuống. Vẽ lại lần nữa.

Thế nhưng tinh thần vẫn không thể tập trung. Vẽ cả buổi, không đạt. Từng tờ lại từng tờ vứt xuống.

Có lẽ anh bật sai nhạc? Nhạc của Ân Nhã làm anh nhớ đến cô. Ánh mắt trong suốt, vẻ tươi cười nhẹ nhàng…

Anh đổi đĩa CD.

Mọi thứ lập lại. Vẽ vẫn rối loạn.

Thì ra, không phải tại Ân Nhã.

Anh có chút kỳ lạ, hôm nay bị làm sao vậy? Anh luôn trầm tĩnh, bình thản chuyên tâm. Chưa bao giờ giống hôm nay, phập phồng không yên, không thể tập trung tinh thần.

Cố gắng tập trung suy nghĩ, tiếp tục vẽ. Thế nhưng mới được hai phút, lại nghĩ đến cô.

Làm này làm kia đều không được. Cuối cùng, lại có chút phiền muộn. Rốt cục ném cây bút xuống. Xem ra, cứ ở trong phòng cũng không được. Quyết định đi tới hành lang triển lãm tranh, thuận tiện đi dạo nhà sách.

Khi nói chuyện không ai nhắc tới, Hinh Vũ cũng biết, Mạnh Phi chắc sẽ không đi Đông Hồ. Chân anh không thuận tiện.

Trong lòng có chút tiếc nuối. Nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, cuối tuần đi chơi vẫn rất khao khát. Sáu người phòng ngủ hữu nghị, cùng nhau đạp xe đến Đông Hồ, hẳn là chơi sẽ rất vui.

Chỉ là không nghĩ tới, khi Tây 11 cùng Thượng Đông, Triết Bình, Văn Kiệt tụ hợp lại, đột nhiên có một chút thất vọng, một chút đau buốt. Hôm nay, anh sẽ làm gì? Một mình. Không biết vì sao, trong lòng Hinh Vũ cảm thấy ẩn ẩn đau, có lẽ cô không nên đồng ý đạp xe đi Đông Hồ hôm nay?

Trước khi đi, nam sinh có trách nhiệm, một với một kiểm tra xe đạp của nữ sinh. Thượng Đông nói lộ trình chuyến đi, chú ý những việc phải làm. Lại đặc biệt kiểm tra quần áo nữ sinh mang theo. Nói Đông Hồ gió lớn, khi đạp xe sẽ lạnh hơn.

Hinh Vũ trong lòng có chút cảm động. Nhìn ra được, Thượng Đông vì chuyến đi Đông Hồ này mà chuẩn bị rất nhiều, năng lực tổ chức của anh rất tốt, lại cẩn thận như vậy. Vẫn nên đi chơi thật vui vẻ, Hinh Vũ tự nói với bản thân.

Mọi người đạp xe từ phía sau vườn trường đi ra ngoài. Đại học H vốn là ở vùng nông thôn. Từ cửa hông đi ra ngoài đều là đồng ruộng nông trại, đường nhỏ ở nông thôn, tiếng gà chó cũng nghe thấy. Vài năm về sau, bắt đầu công trình Quan Cốc, nơi này trở thành nhà cao tầng, đường lớn rộng rãi. Một mảnh sầm uất. Không ai có thể tưởng tượng được nơi này trước là phong cảnh nông thôn.

Thượng Đông dọc đường nhiệt tình giới thiệu với Hinh Vũ: bên này trước đây được xây thành… bên kia trước đây là vận tải đường thủy… Nơi này là hồ Y… Nơi đó là Võ quán… Nơi này là đội thuyền Tượng Bì Hồ Bắc… Nơi đó là câu lạc bộ ván trượt Vũ Hán…

Hinh Vũ vẫn luôn nghe anh ta nói. Nhìn anh ta tràn ngập sức sống, ánh mặt trời xoay quanh, không biết tại sao, luôn thất thần, nghĩ tới sự trầm tĩnh nội liễm, ấm áp dịu dàng của một người khác.

Đi một đường dọc theo Đông Hồ, phong cảnh thiên nhiên xinh đẹp. Cuối cùng đến cửa công viên Đông Hồ, mua vé đi vào, dấu vết nhân tạo ngày càng nhiều. Nhưng vẫn kiều diễm xinh đẹp.

Bọn họ đi dạo đến các nơi có cảnh đẹp, tại đình giữa hồ ăn cơm trưa, buổi chiều còn đi ca nô trên hồ.

Có khi sáu người bọn họ cùng nhau vừa nói vừa cười. Phần lớn, là Thượng Đông và Hinh Vũ, Triết Bình và Nhược Thanh, Văn Kiệt và Giai Tuệ nói chuyện trên trời.

Thượng Đông và Hinh Vũ nói chuyện suốt. Phần lớn là Thượng Đông nói, Hinh Vũ nghe, ngẫu nhiên hỏi chút vấn đề.

Bọn họ nói về sinh nhật.

Hinh Vũ nói: “Sinh nhật của em vào đầu tháng sáu.”

“Anh vào đầu tháng tám. Ai!, sinh nhật hàng năm đều vào kỳ nghỉ hè. Ngoài Mạnh Phi, hầu như không ai nhớ.” Thượng Đông cố tình nói thế. Anh đương nhiên biết, nếu như anh cho số điện thoại và địa chỉ nhà, nhất định sẽ nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, được tặng rất nhiều quà.

Đáng tiếc, Hinh Vũ không chú ý đến gọng nói phiền muộn của anh ta. Cô hỏi: “Hàng năm Mạnh Phi có chúc anh sinh nhật vui vẻ không?”

“Ừ. Hàng năm cậu ấy đều gọi điện thoại.”

“Các anh hình như quan hệ rất tốt?”

“Đúng, cậu ấy là bạn thân nhất của anh.”

“Nghe Triết Bình nói, vào ngày sinh nhật anh ấy đã xảy ra tai nạn xe, cho nên vẫn luôn không muốn chúc mừng sinh nhật?” Hinh Vũ gần đây thường hay nghĩ tới chuyện này. Nghĩ tới, tim liền có chút đau. Vì thế ngày hôm nay có cơ hội, liền không kiềm chế màhỏi Thượng Đông.