Chương 25

Về chuyện yêu đương kết hôn, cô đã sớm hiểu rõ, gia đình của cô và cha mẹ giống nhau thì không thể chấp nhận được. Cô biết, về sau, cô tìm dạng người gì, cũng sẽ không tìm người nghèo. Cô thực sự rất sợ nghèo.

Giữa tháng 11 có kỳ thi giữa kỳ, cuối tháng nộp bài tập lớn. Đây là cuộc kiểm tra đầu tiên sau khi vào đại học.

Bốn người phòng 703 đều là học sinh giỏi, đương nhiên dốc sức liều mạng. Vào mấy tuần cuối, ăn không ngon, ngủ không yên, thể lực tinh thần tiêu hao lớn, mỗi người gầy đi ít nhất vài cân.

Nhược Thanh mỗi ngày soi gương tự thấy xót xa, “Mặt của tớ càng ngày càng nhọn.”. Thực ra, vẫn là tròn trịa cũng chưa biến thành nhọn lắm.

Hinh Vũ nói: “Ồ? Không phải cậu luôn ồn ào kêu muốn giảm cân sao? Hiện tại vừa đúng lúc.”. Hinh Vũ biết, Nhược Thanh căn bản không cần giảm cân, cũng không muốn giảm cân. Chỉ là cô ấy thích đem câu “Tớ muốn giảm cân” làm ca xướng.

“Tớ muốn giảm cân, là muốn giảm cân theo khoa học, không phải giảm như vậy.” Nhược Thanh bụng đầy uất ức. Đói khát giảm cân, mệt nhọc giảm cân và áp lực để giảm cân không phải là những gì cô muốn.

Những ngày ày, Nhược Thanh mỗi ngày đều than ít nhất một lần, “Tớ đau khổ quá.”

“Đau khổ quá cậu khóc lên đi, khóc lên sẽ dễ chịu một chút.” Hinh Vũ nói mặt không biến sắc. Nghĩ thầm những lời này giống như lời thoại trong một bộ phim nào đó?

“Tớ cũng muốn, nhưng bận như vậy, tớ làm sao có thời gian mà khóc?”

Đúng vậy, một ngày chỉ có 24 tiếng. Toàn bộ thời gian dùng để vẽ còn không đủ. Buổi tối tại phòng học chuyên ngành vội vàng vẽ, ngay cả đi vệ sinh cũng vội vội vàng vàng. Nhược Thanh hỏi không chỉ một lần: “Vì sao WC không ở ngay đối diện phòng học chúng ta?”

Hinh Vũ cũng cảm thấy mệt mỏi như vậy, nhưng cô rất ít khi than phiền. Ngoại trừ việc phàn nàn làm tốn thời gian ra, còn làm cho cô cảm thấy mệt mỏi thêm, thì có thể làm được cái gì?

Chẳng qua, mỗi ngày trong phòng học, luôn luôn có người phân bì ai mệt hơn ai.

“Tớ đau cổ.”

“Cổ tớ cũng đau, còn có thắt lưng.”

“Mắt của tớ đau, đầu cũng đau.”

“Tớ toàn thân cao thấp chỗ nào cũng đau.”

….

Mỗi lần Hinh Vũ nghe, trong lòng đều luôn nghĩ đến một người.

Kiến trúc học được công nhận là khó khăn nhất trong tất cả các chuyên ngành, anh nhất định phải học kiến trúc. Rất nhiều người thường không chịu được sự khổ mệt này, kể cả ngững người tay chân khỏe mạnh còn than phiền kêu ca. Thân thể anh tàn tật, nhưng vẫn yên lặng chịu đựng, hơn nữa còn làm mọi thứ tốt hơn so với người khác. Hinh Vũ tin anh sẽ không than phiền. Anh luôn luôn đẹp mắt ung dung như vậy. Nhớ đến anh, trong lòng Hinh Vũ cảm thấy mềm mại, đồng thời có chút đau buốt.

Qua mấy cuối tuần đen tối, cuối cùng cũng xong xuôi. Nộp bài tập lớn xong, thở phào một hơi.

Vừa vào lớp, chợt nghe các sư huynh học tỷ nói, hệ kiến trúc học “Lúc bận rộn trong lòng luống cuống, lúc rảnh rỗi thì trong lòng mọc rêu”. Hiện tại, mọi người vui vẻ mà nghênh đón thời gian trong lòng mọc rêu. Phòng ngủ hữu nghị liền thương lượng cùng nhau đi chơi.

Thượng Đông và Triết Bình đề nghị, mọi người đạp xe đến Đông Hồ. Từ phía sau trường học đi qua, rất gần, và phong cảnh trên đường đi rất đẹp. Còn nói nếu phòng 703 có yêu cầu, bọn họ có thể giúp đỡ mượn xe.

Phòng 703 trừ Hinh Vũ, còn lại chưa ai từng đi Đông Hồ. Đã đến Vũ Hán, nhất định phải đi Đông Hồ. Nghe nói diện tích Đông Hồ lớn gấp 6 lần Tây Hồ ở Hàn Châu. Non sông tươi đẹp và mỹ lệ. Chỉ tiếc, không giống Tây Hồ, có rất nhiều truyền thuyết thần thoại và các bài thơ của các danh nhân nổi tiếng.

Đối với đề nghị này, Nhược Thanh và Giai Tuệ nhiệt liệt hưởng ứng, Thu Hồng từ chối, nói ngày đó muốn đi với người nhà. Mọi người khuyên vài câu, nhìn thái độ kiên quyết của cô, liền tùy cô.

Bản thân Hinh Vũ, hồi lớp 10 khi đi chơi xuân có đi qua Đông Hồ. Cách đây đã vài năm, hiện tại mùa khác nhau, lại đi xe, có chút động tâm, nên đồng ý.

Mấy ngày trước, Thượng Đông trong phòng ngủ đánh trống khua chiêng chuẩn bị. Nghiên cứu đường đi, lập ra kế hoạch, mang cái này mang cái kia. Cuối cùng còn không quên mang theo đồ mở nắpchai. Tóm lại, vô cùng chu đáo đầy đủ hết.

Mạnh Phi vốn nói không nhiều. Mấy ngày nay càng thêm trầm tĩnh. Bọn Thượng Đông vô cùng hưng phấn, nên không chú ý đến.

Chủ nhật, thời tiết tốt. Không khí cuối thu, ánh mặt trời ấm áp. 8 giờ bọn họ bắt đầu đi.

Mọi người đi rồi, trong phòng ngủ an tĩnh lại. Mạnh Phi mở nhạc của Ân Nhã lên.

Đêm sinh nhật đầu tháng của anh, Hinh Vũ đến phòng 205 tìm Thượng Đông. Vào ngồi uống trà, nghe xong một bản nhạc, nói cho anh biết, cô thích nhạc Ân Nhã. Không nghĩ tới, một tuần sau, cô đưa cho anh một đĩa CD nhạc của Ân Nhã, chỉ các ca khúc trên mặt đĩa các bài hát cô thích, hỏi anh có thích hay không.